Nhắc đến cái chết của Trần Hương Thủy, ông cụ Lục cũng tỉnh táo mấy phần nói: “Con trai, lần này ai cũng không cứu được Lục Minh Húc, bắt đầu từ hôm nay cái tên Lục Minh Húc vĩnh viễn biến mất khỏi gia tộc. Từ nay nhà họ Lục không có con người này, anh ta ngồi tù chuộc tội hay bị phán xử bản cũng không liên quan gì đến nhà họ Lục” “Cha, cha không thể làm như vậy! Minh Húc cũng là cháu tôn của cha, từ lúc Minh Húc sinh ra đời cha là người đầu tiên ôm nó” Lục Tử Việt gấp gáp nói: “Cha, con đã tốn hơn ba mươi năm thời gian đế đi bồi dưỡng nó, trên đời này không có người làm cha nào tốn tâm tư để bồi dưỡng một tên giết người, nó có lỗi sai..” “Chú hai không chỉ có sai mà là có tội” Tô Lan Huyên ngắt đoạn lời Lục Tử Việt nói: “Từ xưa đến nay giết người phải đền mạng” “Tô Lan Huyên” Lục Tử Việt cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc của mình mà hét lên: “Cái đồ đàn bà ác độc nhà cô, lẽ nào cô muốn Minh Húc ngồi tù cô mới cam tâm sao? Tâm tư của cô sao lại ác độc như vậy?” “Chỉ cần có thể giúp mẹ chồng tôi đòi lại công đạo, tôi ác độc thì có làm sao?” Tô Lan Huyên không yếu đuối, sắc lạnh nói lại: “Nếu như Lục Minh Húc không làm, pháp luật đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho anh ta, cũng không cần chú hai diễn khúc máu mủ tình thâm ở đây khiến ông nội khó xử” Phía bên cảnh sát đã thẩm vấn qua rồi, Lục Minh Húc vẫn kiên quyết nói là Tô Kiều Lam tìm người giết Trần Hương Thủy, không liên quan đến anh ta. Nhưng mà cục diện lớn như vậy, hai người đó e là đã âm mưu không chỉ ngày một ngày hai rồi, Lục Minh Húc nói anh ta không tham gia thì ai tin? Lê Cẩm Tú cũng ở trong phòng thẩm vấn, Tứ Bảo mất tích, Lê Cẩm Tú nhìn thấy người bắt cóc nhưng lại bỏ lơ, muốn trở thành người phụ nữ của Lục Đồng Quân. Lúc đầu Tô Lan Huyên với Lục Đồng Quân nghĩ rằng Lê Cẩm Tú và Lục Minh Húc là đồng bọn, nhưng mà bây giờ xem ra Lê Cẩm Tú cũng chỉ là một con cờ của Lục Minh Húc. Lục Minh Húc tâm sâu cao ngạo làm sao có thể để một giáo viên bình thường trở thành bạn gái của anh ta, thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại cũng có thể đoán được dụng ý của Lục Minh Húc. Lê Cẩm Tú là giáo viên của Hạ Lăng, từ lúc bắt đầu Lục Minh Húc: đã nhằm vào Hạ Lăng rồi. Tô Lan Huyên không chút lưu tình vạch trần tâm tư của Lục Tử Việt. Lục Tử Việt nhân lúc Lục Đồng Quân không có ở đây đến tìm ông cụ Lục cầu xin, nhưng quên mất còn có Tô Lan Huyên, miệng mồm của Tô Lan Huyên còn độc địa hơn cả Lục Đồng Quân. Ông cụ Lục có khả năng bị dăm ba lời nói của Lục Tử Việt làm lay động, mềm lòng, nhưng có Tô Lan Huyên ở đây thì đừng có hy vọng dắt mũi được ông cụ. Dưới đáy mắt của Lục Tử Việt lướt qua một tia hận thù, đối với Tô Lan Huyên ông ta thật sự hận vào trong xương tủy. “Tô Lan Huyên, ngoài miệng cô cứ kêu từng chữ chú hai, nhưng mà mỗi một chữ đều muốn đoạn tử tuyệt tôn của tôi, cô cũng máu lạnh vô tình quá rồi” Tô Lan Huyên nhìn thấy được sự hận thù trong đáy mắt của Lục Tử Việt nói: “Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại ò người xưa thật sự quá đúng n trước tôi đã quá nhân từ với các người”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]