Chương trước
Chương sau
Một con cóc nhảy lên chân của Trương Thanh Tâm làm cô ta hoảng hốt thét lên.
Lục Minh Húc nghe có tiếng thét thì đi về phía họ.
Tô Lan Huyên trừng Trương Thanh Tâm một cái, Trương Thanh Tâm nhỏ tiếng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi sợ nhất là cóc”
Chuyện này cũng không trách được cô ta, cô ta cũng vì nhất thời không kiềm chế được nên mới thét lên thôi.
“Ai đó?”
Lục Minh Húc đã qua đến đó, nếu như bị anh ta phát hiện ra thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, cũng sẽ làm kinh động đến Tân Kiều Lam. Lục Đồng Quân vẫn chưa đến, nếu như Tứ Bảo bị chuyển đi nơi khác thì sẽ càng khó tìm thấy hơn nữa.
Lục Minh Húc càng lúc càng tiến lại gần, đến khi Lục Minh Húc lại gần và đang định đưa tay kéo đống rơm ra kiểm tra thì Tô Lan Huyên cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, cô xô ngã Trương Thanh Tâm rồi nói vào tai của cô ta: “Mau, thét lên đi”
Trương Thanh Tâm ngơ mặt ra, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng thì Tô Lan Huyên đã lén véo cô ta một cái, Trương Thanh Tâm đau quá thét lên, miệng thì nói: “Đau, nhẹ chút, nhẹ chút thôi…”
Cô ta vừa thốt ra thì cũng đã hiểu ra được Tô Lan Huyên đang định làm gì rồi.
Trương Thanh Tâm kinh ngạc mở to mắt, hai người phụ nữ trong đống rơm, lại còn ở nơi đồng không mông quạnh, không phải là kích thích mà rõ ràng là quá kích thích.
Lục Minh Húc chau mày, nói một câu “Đúng là mất thuần phong mỹ tục” rồi sau đó bỏ đi.
Anh ta chưa đi xa, xe vẫn chưa được khởi động thì Tô Lan Huyên vân không dám lơ là, cô dùng ánh mắt uy hiếp Trương Thanh Tâm bảo cô ta tiếp tục la lên, còn mình thì kéo đống rơm giả vờ như đang làm chuyện đó.
“A!A!”
Trương Thanh Tâm phối hợp với cô, thét lên, cô ta cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi, không ngờ lại phối hợp làm chuyện này.
Tô Lan Huyên âm thầm quan sát Lục Minh Húc đã thật sự rời khỏi hay chưa.
Lục Minh Húc đi đến bên cạnh xe, rồi lại liếc nhìn về phía Tô Lan Huyên, sợ đối phương nghỉ ngờ, Tô Lan Huyên liền nhanh tay cởi áo khoác của Trương Thanh Tâm và vứt ra ngoài.
Cộng thêm việc Trương Thanh Tâm liên tục thét lên khiến Lục Minh Húc cảm thấy thật bại hoại nên đã ngồi vào xe rồi lái đi.
Đợi sau khi chiếc xe đi xa thì Tô Lan Huyên mới dừng lại, ngồi trên đống rơm và thở phào.
Tô Lan Huyên đập nhẹ Trương Thanh Tâm vẫn còn đang la hét rồi ói: “Người đã đi rồi, có thể dừng lại rồi, lúc nấy làm cũng giống thật “Đi rồi sao?” Trương Thanh Tâm liên ngồi dậy, liếc nhìn thì thấy đúng là đã đi ri ô ta cũng ngồi dậy, tựa lưng vào lưng Tô Lan Huyên rồi nói: “Thét đến mức đau cả cổ. Phải rồi, tại sao lúc nấy tôi phải thét chứ? Tại sao tôi lại là người bị đè xuống đất mà không phải là cô?”
Trương Thanh Tâm rất xấu hổ, cô ta là gái còn trinh mà.
Tô Lan Huyên nhích mày hỏi ngược lại: “Tôi giống với người năm dưới sao?”
Trương Thanh Tâm trợn to mắt, tỏ vẻ đột nhiên hiểu ra rồi vô cùng sùng bái nhìn Tô Lan Huyên và nói: “Thần tượng, thì ra khi cô và cậu Lục… thì cô là người phía trên còn cậu Lục là người phía dưới à? Đúng là đã đem lại uy phong cho phụ nữ mà”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.