Chương trước
Chương sau
Sau khi nói xong, Lâu Yến Vy nhìn tên cầm đầu và nói: “Mấy người có biết người này là ai không?”
“Lâu Yến Vy, cô phải ăn ở có phúc đức chứ” Vạn Hoài Bắc cười một cách bất lực.
“Sống chết mặc bay” Lâu Yến Vy hừ lạnh nói: “Mấy người hãy nhìn cho rõ đây, anh ta chính là người chỉ huy thứ hai của tổ chức Bóng Đêm, Vạn Hoài Bắc. Nếu như mấy người bắt được anh ta thì chắc chắn sẽ nổi tiếng trên giang hồ rồi. Người của tổ chức Bóng Đêm lại bị bắt trong tay mấy người, thật là tuyệt vời. Chắc chắn mấy người sẽ nổi tiếng sau một trận chiến”
Lâu Yến Vy ra sức giật dây. Tên cầm đầu đúng là cảm thấy khoái chí rồi, vốn dĩ họ
chỉ muốn bắt Lâu Yến Vy thế nhưng không ngờ lại còn có một con cá lớn đến như vậy nữa.
“Bắt tất cả lại cho tôi” Vạn Hoài Bắc nghiến răng: “Mẫu Dạ Xoa, xem như có lợi hại.”
“Tôi học nó từ anh đó” Tên cầm đầu ra lệnh: “Lên cho tôi”
Lâu Yến Vy đã chuẩn bị sẵn sàng, một đầm lại một đá tung ra không hề nể nang gì cả. Đôi chân thon thả mảnh khảnh của cô ta khiến người ta có cảm giác như vừa chạm nhẹ vào đã bị gẫy, cả cánh tay gầy gò và vòng eo nhỏ bé đó nữa ra đòn rất quyết liệt. Vạn Hoài Bắc thật sự không hiểu nổi, một người phụ nữ gầy như vậy mà sao lại có thể có một sức mạnh quật cường đến như thế.
Tư thế của Lâu Yến Vy oai hùng hiên ngang, vừa xinh đẹp vừa ngổ ngáo với mái tóc dài bồng bềnh. Trông rất ngầu.
Hàng chục người đã bao vây Lâu Yến Vy và cô ta cũng không phải là tường đồng vách sắt nên cũng bị thương.
Một người đàn ông đã lợi dụng cô ta chưa kịp chuẩn bị đã đá vào lưng Lâu Yến Vy.
Lâu Yến Vy loạng choạng vài bước mới đứng vững được.
Hai tay đấm khô địch lại nổi bốn chân, nếu cứ tiếp tục đánh thế này thì chắc chắn Lâu Yến Vy sẽ chết mất.
Đột nhiên, Vạn Hoài Bắc hét lên: “Mẫu Dạ Xoa, cứu mạng”
Vạn Hoài Bắc lao về phía Lâu Yến Vy, bàn tay bó bột của anh ta đột nhiên trở nên linh hoạt, nắm lấy tay Lâu Yến Vy và nấp sau lưng cô ta.
Tất cả mọi người đều lao vào tấn công hai người. “Công tử bột, anh chỉ là kẻ làm vướng chân người khác
mà thôi. Anh có còn là một người đàn ông không vậy?” Lâu Yến Vy tức giận nói.
Những người đó liên tục tấn công và Vạn Hoài Bắc thì trông có vẻ như nấp sau Lâu Yến Vy nhưng anh ta cứ kéo Lâu Yến Vy ra để tránh các đòn tấn công.
Vạn Hoài Bắc chịu trách nhiệm phòng thủ phía sau còn Lâu Yến Vy tấn công và cả hai phối hợp rất tốt. . Ngôn Tình Sủng
Lâu Yến Vy đang trong cơn tức giận nên làm sao cô ta có thể nhận ra điều này chứ.
Thực lực tấn công của Vạn Hoài Bắc không đủ, nhưng khả năng phòng ngự của anh ta thì nhất định không có mấy người có thể đụng tới được.
“Tay của anh đã khỏi rồi à?”. Lâu Yến Vy đã nhận ra được điều này.
“Thuốc của Xa Thành Luân có tác dụng nhanh chóng, đã khỏi lâu rồi” Lúc này Vạn Hoài Bắc không giấu giếm nữa: “Lúc trước tôi sợ cô đến làm phiền nên tôi mới tiếp tục giả bộ tàn phế”.
“Công tử bột, anh lại gạt tôi nữa rồi.”
Lâu Yến Vy càng tức giận thì sức bật và sức chiến đấu của cô ta càng mạnh.
Lập tức cô ta đã đánh mấy người ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Vạn Hoài Bắc há hốc mồm và cứ ngẩn ra: “..”.
Thấy hai người định bỏ chạy, tên cầm đầu tức giận ra lệnh: “Tất cả đều lên hết đi, còn thất thần ra đó làm gì? Không nhanh lên thì người sẽ chạy mất”.
Năm mươi tám người không thể ngăn họ lại, đó thật là một trò cười rồi.
Mọi người tạo thành một vòng tròn, chặn tất cả các đường lui.
Lâu Yến Vy ném một sợi dây móc từ trong người ra và móc nó vào tòa nhà trên đầu rồi một tay quấn quanh sợi dây móc.
Nếu cô ta ở một mình thì cũng có thể thoát thân.
Nhưng tuy rằng cô ta và Vạn Hoài Bắc không hòa hợp thì cũng không thể không nói đạo lý, chuyện nào ra chuyện đó. Cô ta có thể bắt nạt Vạn Hoài Bắc nhưng những người này muốn bắt nạt anh ta thì không có cửa đâu.
“Công tử bột, ôm tôi vào” Lâu Yến Vy hét lên.
Lần này Vạn Hoài Bắc lại buông tay ra và không ôm Lâu Yến Vy. Anh ta biết rất rõ điều đó.
Sợi dây nhỏ bé đó không thể chịu được sức nặng của hai người, ngược lại nó còn làm tăng khả năng bị bắt hơn.
“Ông đây còn lâu mới ôm cô. Mẫu Dạ Xoa, cô lại muốn nhân cơ hội này lợi dụng tôi chứ gì? Vạn Hoài Bắc cố ý chọc giận Lâu Yến Vy: “Trông cô mập như vậy, tôi thấy sợi dây thừng lại mỏng như thế, chỉ sợ một mình cô đu lên còn đứt nữa là.”
Anh ta nghĩ với sự hiểu biết của anh ta về Lâu Yến Vy thì chắc chắn Lâu Yến Vy sẽ không ở lại, chắc chắn người phụ nữ này sẽ chạy trốn nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Vạn Hoài Bắc đã thu hút hầu hết đám người đến chỗ anh ta, đồng thời tạo cơ hội cho Lâu Yến Vy trốn thoát.
Với mấy thế võ mèo cào kia của Vạn Hoài Bắc, khi đám. người tấn công anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ dễ dàng bị tóm gọn.
Quả thật Lâu Yến Vy đã bị những lời nói của Vạn Hoài
Bắc chọc cho tức giận đến mức không chịu được. Lẽ ra Lâu Yến Vy đã bỏ đi, nhưng khi thấy Vạn Hoài Bắc bị vây đánh thì cô ta không hề do dự nới lỏng sợi dây và quay trở lại.
Lâu Yến Vy nắm lấy một trong những người đã đánh Vạn Hoài Bắc bằng cả hai tay và ném người kia ra ngoài.
Vô cùng dũng mãnh.
Vạn Hoài Bắc đang nằm trên mặt đất và bị vây đánh, khi anh ta nhìn qua bóng người đông đúc thấy Lâu Yến Vy quay trở lại thì đã choáng váng.
Ngay lúc đó, những nắm đấm và cú đá vào người anh ta không còn cảm thấy đau nữa.
Đúng lúc này, Vạn Hoài Bắc nhìn thấy một người nào đó phía sau Lâu Yến Vy đang chuẩn bị tấn công.
“Lâu Yến Vy, cẩn thận”.
Vạn Hoài Bắc hoảng sợ nhắc nhở, anh ta muốn vùng vẫy để đứng dậy nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Lâu Yến Vy bị một cú đánh nặng nề vào lưng, phun ra một ngụm máu và ngã xuống.
“Lâu Yến Vy”
Vạn Hoài Bắc đưa tay ra đón lấy, trong trận chiến kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, Lâu Yến Vy đã phải chịu rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Đòn cuối cùng này đã khiến Lâu Yến Vy hôn mê bất tỉnh.
Ngay lúc đó, Vạn Hoài Bắc nhận ra rằng Lâu Yến Vy không phải là mình đồng da sắt gì cả, cô ta cũng chỉ là một cơ thể bằng xương bằng thịt mà thôi.
“Dẫn bọn họ đi cho tôi” Tên cầm đầu ra lệnh.
Vạn Hoài Bắc ngẩng đầu lên, ngay lúc đó, đôi mắt dịu dàng ban đầu đã trở thành một đôi mắt nhuốm máu. Con
người của anh ta đã bị nhuộm đỏ bởi máu trên người Lâu Yến Vy.
“Lưu Quân Đạt, tôi cho ông một lời khuyên, hãy chuẩn bị một cỗ quan tài đi”.
Ngay từ đầu, Vạn Hoài Bắc đã nhận ra tên cầm đầu là ai.
Anh ta cũng đã từng qua lại với mấy người bên này trong vài năm và anh ta cũng hiểu rõ tình hình ở đây.
Lưu Quân Đạt thực sự bị sốc bởi những lời này.
Dù sao thì người mà ông ta bắt chính là người của tổ chức Bóng Đêm và Vạn Hoài Bắc lại là người chỉ huy thứ hai của tổ chức Bóng Đêm. Cho nên nếu ông ta đắc tội với tổ chức Bóng Đêm thì sẽ cách cái chết chẳng bao xa nữa.
Bây giờ Lưu Quân Đạt cũng đã tỉnh táo lại, không biết vừa rồi tại sao mình lại bị Lâu Yến Vy xúi giục mà tấn công người của tổ chức Bóng Đêm nữa.
Sự việc đã đến nước này thì không còn đường lui nữa.
Sau khi Lưu Quân Đạt nghĩ thông suốt thì ông ta nói: “Cậu Vạn, thật sự đắc tội rồi. Dẫn đi”
Có lệnh, lập tức có người tiến lên túm Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc.
“Cút ngay, đừng chạm vào cô ấy.” Vạn Hoài Bắc đứng bật dậy, ngông nghênh cứng cỏi lại có vài phần khí phách của người đàn ông mà ôm lấy Lâu Yến Vy và nói: “Đi trước dẫn đường đi”
Lưu Quân Đạt: “.”
Chuyện này giống như làm phản vậy? Rõ ràng chính Lưu Quân Đạt mới là người đã bắt được họ mà.
Tại sao bây giờ Lưu Quân Đạt lại cảm thấy bọn họ đã trở thành thuộc hạ của Vạn Hoài Bắc nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.