Chương trước
Chương sau
Câu nói cuối cùng của Vạn Hoài Bắc đã làm Lục Đồng Quân và Xa Thành Luân đồng loạt quay đầu nhìn qua đây.
Thế nào là sau này làm sao chịu đựng nổi?
Lục Đồng Quân thì không tính, bởi vì dù gì anh cũng lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, một khi đã rơi vào bẫy rồi thì không thể trả lại được, nhưng Vạn Hoài Bắc thì phải chịu đựng cái gì?
Vạn Hoài Bắc bị hai người nhìn chằm chằm thì đảo mắt, nhìn hai người, nhưng anh ta chưa kịp nói gì, thì Hạ Lăng đã học theo giọng điệu của Lục Đồng Quân, ung dung nói: “Cha nuôi nhớ trần tục rồi ạ?”
“Nhớ, nhớ, nhớ trần tục cái gì?” Vạn Hoài Bắc kích động bật dậy, vì dùng sức quá đà, nên cánh tay đang bó bột đập vào sofa, làm anh ta đau đến mức mặt mày nhăn nhúm: “Lão đại, chuyện này đều tại anh cả, là do anh cưới chị dâu, cho nên Mẫu Dạ Xoa kia mới theo tới đây, bây giờ cô ta cứ như âm hồn không tan, liệu chúng ta có thể sống tốt không?”
“Hả?” Lục Đồng Quân nhíu mày hỏi.
Khí thế của Vạn Hoài Bắc đã suy yếu, khẽ nói: “Cùng lắm thì xem như em là người vô tội gặp tai họa”.
Xa Thành Luân nói sâu xa: “Lúc nãy tôi nghe giọng điệu cô Lâu giống như anh đi trêu chọc cô ta thì phải. Tôi nói này Vạn Hoài Bắc, Lục Đồng Quân đã cưới Tô Lan Huyên, rồi cứ cách dăm ba bữa là bị thương, đã làm tôi cực kỳ bận rộn rồi, nên anh đừng đi trêu chọc cô Lâu nữa, tôi không làm nổi đâu”.
“Ai đi trêu chọc cô ta” Vạn Hoài Bắc trái lương tâm nói, quả thật chuyện ngày hôm nay là do anh ta gây ra: “Tôi về đây, gần đây có nhiệm vụ cũng đừng gọi tôi, tôi mắc dưỡng thương rồi” Nói xong, Vạn Hoài Bắc đứng dậy, thật sự trở về với đôi tay đang bó bột.
Lúc đi hai tay anh ta vẫn còn lành lặn, thế mà lúc về hai tay đã bị gãy, mặt còn sưng híp như cái bánh bao, vì thế lúc mẹ Vạn nửa đêm thức dậy uống nước, đã nhất thời không nhận ra khi nhìn thấy Vạn Hoài Bắc.
Mẹ Vạn giật mình hét toáng lên: “Cậu là ai? Ông nó ơi, nhà mình có trộm này”
Vạn Hoài Bắc: “..”
Anh ta nói rồi mà, lần này anh ta bị đánh đến mức cha mẹ anh ta cũng không nhận ra.
“Mẹ, là con đây.” Vạn Hoài Bắc rất bất đắc dĩ nói: “Con là con trai của mẹ đây, mẹ hãy nhìn kỹ đi”
Vạn Hoài Bắc đi tới gần để mẹ Vạn nhìn kỹ, sau khi mẹ Vạn nhìn xong thì sợ hết hồn hỏi: “Con trai, sao con lại bị thương thế này? Ai đã đánh con?”
Cha Vạn nghe thấy tiếng hét của vợ mình cũng mặc áo khoác chạy ra ngoài, lúc nhìn thấy Vạn Hoài Bắc, ông ta cũng sửng sốt một lát, rồi bật thốt: “Đây có phải là con trai của tôi không?”
Vạn Hoài Bắc: “Thật sự là con đây
“Con trai, ai đã đánh con ra nông nỗi này, đến mức hai tay cũng phải bó bột, người này bạo lực, tàn nhẫn đến cỡ nào chứ?” Mẹ Vạn thấy mà đau lòng.
Sau khi đau lòng, mẹ Vạn lại nhìn mặt con trai mình, suýt chút nữa thì không nhịn được bật cười.
Vạn Hoài Bắc nhìn cha Vạn: “Cha, con cũng bắt đầu nghi ngờ liệu con có phải là con ruột của hai người không?”
Cha Vạn liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Một lời khó mà nói hết, con bị một Mẫu Dạ Xoa đánh”
Mẹ Vạn kinh ngạc: “Còn là một cô gái sao? Con trai à, vậy thì cô gái đó phải dũng mãnh đến cỡ nào, mới có thể xuống tay nặng như vậy?”
Vạn Hoài Bắc nhớ đến cảnh tượng Lâu Yến Vy đánh mình, thì run rẩy đáp: “Cô ta thật sự rất dũng mãnh, người phụ nữ như vậy chắc chắn sẽ không lấy chồng được, con đi ngủ trước đây, cha mẹ cũng đi nghỉ sớm đi”
Vạn Hoài Bắc đi về phía phòng ngủ, cha Vạn và mẹ Vạn liếc nhìn nhau.
Mẹ Vạn hơi hưng phấn nói: “Ông nó à, có phải con trai chúng ta sắp thoát ế rồi không?”
“Thằng bé bị đánh như thế mà thoát ế cái gì?”
“Đánh là thân, mắng là yêu, ông không thấy lúc con trai nhắc đến người đã đánh nó, thằng bé không hề có chút tức giận à, chắc chắn là do thằng bé đã có ý với con gái nhà người ta”.
Cha Vạn nhìn về phía phòng ngủ của Vạn Hoài Bắc, rồi lẩm bẩm một câu: “Vậy thì tình cảm hai đứa phải sâu đậm đến cỡ nào mới có thể đánh như vậy.”
Ngày hôm sau.
Sau khi Lâu Yến Vy tới cục báo cáo, rồi cùng Bạch Hồng Hoa tới nhà tổ nhà họ Lục.
Tô Lan Huyên đang nhàn nhã tỉa cành hoa, con đã có mấy bảo mẫu chăm n, chồng thì cả đêm không về, nhưng cô cũng không gọi điện hỏi thử.
“Chị, tâm trạng chị thật tốt” Lâu Yến Vy thấy Tô Lan Huyên nhàn nhã như vậy thì không thể không khâm phục.
Tô Lan Huyên liền hỏi: “Mới sáng sớm mà hai em tới đây làm gì?”
Lâu Yến Vy đáp: “Em tới hỏi thăm anh rể một lát, vết thương của anh ấy có nghiêm trọng lắm không?
Tô Lan Huyên ngừng động tác trên tay: “Vết thương gì?” Trong lòng Lâu Yến Vy thấp thỏm, cô ta lại gặp rắc rối rồi.
Lâu Yến Vy vội chuyển đề tài nói: “Chị, cây hoa này chị tỉa đẹp quá, bây giờ hết nhìn thấy trọc rồi.”
Tô Lan Huyên cắt trụi cây hoa: “Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?”
Lâu Yến Vy vô thức sờ cổ nói: “Tối qua anh rể bị thương rồi, lúc đó anh ấy đang ở biệt thự Nam Sơn”.
“Anh ấy bị thương chỗ nào?” Tô Lan Huyên biết Lục Đồng Quân có chuyện giấu cô, nhưng vừa nghe thấy anh bị thương, cô liền trở nên căng thẳng: “Vết thương có nghiêm trọng lắm không?”
“Chắc cũng không nghiêm trọng lắm” Tổi qua Lâu Yến Vy không đi thăm, nhưng từ phản ứng và lời miêu tả của Xa Thành Luân, thì có thể thấy vết thương của anh cũng không nghiêm trọng cho lắm.
“Vệ Tây, cậu lái xe chở tôi đến biệt thự Nam Sơn ngay” Tô Lan Huyên hô lên, rồi ném kéo xuống đất, hùng hổ đi về phía trước.
Tô Lan Huyên vừa rời đi, Lâu Yến Vy đã kéo Bạch Hồng Hoa ra bên ngoài: “Hồng Hoa, chúng ta mau chuồn thôi”
Nếu còn không đi, thì hai người sẽ gặp họa. Bạch Hồng Hoa nói: “Cậu nói tới đây xem náo nhiệt mà”
“Không xem nữa, chúng ta đi làm chuyện chính thôi” Lâu Yến Vy nói: “Chẳng phải đội trưởng Lãnh nói giao nhiệm vụ cho chúng ta à, chúng ta mau đi báo cáo kết quả thôi”.
Nhưng vừa đi được mấy bước, Lâu Yến Vy chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi: “Hồng Hoa, hôm nay có phải là ngày chúng ta lĩnh lương không?”
Hai người cũng nhậm chức lâu rồi, mặc dù chưa tới một tháng, nhưng hai người vẫn được nhận lương khi tới ngày.
Bạch Hồng Hoa gật đầu đáp: “Hình như là vậy.”
Lâu Yến Vy hơi kích động nói: “Hồng Hoa, cậu lĩnh lương xong thì định làm gì? Tớ mà lĩnh lương xong thì đi ăn một bữa thật ngon, nào là bào ngư hải sâm vị cá..”
Cô ta còn chưa nói hết, thì điện thoại hai người đã cùng vang lên, là tiếng chuông thông báo tiền lương đã chuyển vào thẻ.
Hai người lấy điện thoại ra xem tin nhắn ngân hàng, Lâu Yến Vy mở to mắt ra đếm số: “Hàng trăm hàng triệu… hơn sáu triệu? Hồng Hoa, của cậu bao nhiêu?
“Của tớ hơn chín triệu “Tại sao chúng ta lại không giống nhau?” Lâu Yến Vy không vui hỏi.
Bạch Hồng Hoa nhắc nhở cô ta: “Tuần trước, cậu vi phạm kỷ luật, bị khấu trừ hai phần trăm, tuần trước trước nữa, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cậu đã làm một người bị thương, nên lại khấu trừ ba phần trăm”
Lâu Yến Vy nhìn chằm chằm vào tiền lương, nhất thời mất hết vẻ kích động.
Với mức lương ít ỏi này, chẳng đủ để cô ăn một bữa cơm. Nếu cô ta vi phạm kỷ luật thêm chút nữa, chẳng phải sẽ bị lấy lại à?
“Hồng Hoa, nếu không thì chúng ta từ chức đi, đây chính là cái bẫy” Lâu Yến Vy khóc không ra nước mắt: “Đội trưởng Lãnh thật gian xảo, ban đầu còn nói với tớ rằng, đãi ngộ phúc lợi ở đây tốt lắm, tiền lương hậu hĩnh”
Bạch Hồng Hoa không khỏi bật cười nói: “Chẳng phải tớ bị cậu lôi kéo cùng vào bẫy à?”
Vừa dứt lời, Lãnh Phú Cường đã gọi tới: “Tôi có nhiệm vụ giao cho hai người đây, có người sắp tự vẫn ở cây cầu lớn Bắc Hà, hai người mau tới đó đi”.
“Đội trưởng, chúng tôi sẽ tới đó ngay
Lâu Yến Vy ngoài miệng nói từ chức, nhưng vừa nghe thấy có nhiệm vụ, đã chạy nhanh hơn ai hết.
Biệt thự Nam Sơn.
Tô Lan Huyên nghiêm mặt nhìn chằm chằm Lục Đồng Quân đang nằm trên giường, Lục Đồng Quân ngẩn người không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai người cứ thể kéo dài đến mấy phút sau, cuối cùng Lục Đồng Quân cũng bại trận.
“Bà xã, vợ à, Lan Huyên, anh sai rồi”
“Anh có gọi em là mẹ cũng vô ích” Tô Lan Huyên rất tức giận nói: “Sao anh không dứt khoát phế hai chân luôn cho đủ cặp?”
Chân anh suýt chút nữa thì đâm vào mạch chủ, chỉ cần bất cẩn một chút, đừng nói là chân tàn phế, mà ngay cả mạng cũng không còn.
Lúc trước sở dĩ Lục Đồng Quân dạy dỗ Chu Văn Triệt là vì cô, bây giờ anh lại dùng một chân để đáp lại phần ân tình của Chu Văn Triệt, sao cô có thể không tức giận, không phiền lòng chứ?
“Vợ à, anh chỉ bị thương ngoài da thôi.”
Lục Đồng Quân cười cợt nhả: “Em đừng giận, anh biết em đau lòng cho anh, chỉ còn ba tháng nữa chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, trong ba tháng này, chắc chắn chân anh sẽ khỏi hẳn, anh nhất định sẽ khiến em hài lòng trong đêm tân hôn, anh đã tính toán thời gian hết rồi…
“Anh đừng có cười đùa cợt nhả với em, Lục Đồng Quân, anh nghiêm túc lại cho em” Tô Lan Huyên lạnh mặt nói: “Bản thân anh tự ngẫm lại xem rốt cuộc anh đã sai ở đâu, nếu anh không nghĩ ra thì đêm tân hôn anh hãy ngủ ngoài hành lang cho em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.