Hồ Như Quỳnh thấy Trần Hương Thủy là cố ý hãm hại Lan Huyên ngay. Tô Lan Huyên chỉ sơ suất một hồi, không ngờ Hồ Như Quỳnh lại chơi chiêu này.
Nghe Hồ Như Quỳnh nói, Lan Huyên đẩy cô ta, Trần Hương Thủy liếc nhìn Lan Huyên, rất kiên quyết nói: “Không có khả năng, Lan Huyên sẽ không làm chuyện như thế, tôi đưa cô đi bệnh viện trước.”
Thấy Trần Hương Thủy không tin, Hồ Như Quỳnh thầm hận trong lòng nhưng vẫn giả vờ sợ hãi mà kêu: “Đau quá, mẹ ơi, bụng con đau quá”
“Chú Tường, mau mau lái xe” Trần Hương Thủy hô to. Nhà họ Lục ầmĩmột hồi rồi đưa Hồ Như Quỳnh đến bệnh viện.
Mặc dù là Trần Hương Thủy tin tưởng cô nhưng Lan Huyên vẫn thấy tức, cô quay người mở cửa vào, ném trái cây Hồ Như Quỳnh đưa vào Lục Đồng Quân.
“Anh là một con cáo già, gạt em tới, rồi để một cho em dọn một đống hỗn loạn”
Cô đây lên thuyền giặc mất rồi.
“Lan Huyên, bớt giận đi mà” Lục Đồng Quân cười, nhanh nhảu bắt được trái cây mà Lan Huyên ném tới, cắn một cái.
Lan Huyên liếc mắt nhìn Lục Đồng Quân, cười lạnh nói: “Trái cây Hồ Như Quỳnh đưa có phải là rất ngọt không?”
“Em ghen à?" Lục Đồng Quân thấy sướng người, thấy được Lan Huyên ghen tị thật sự là khó mà. Vừa rồi hai người gây chuyện ở cửa, Lục Đồng Quân cũng biết được.
“Em đau răng, không ăn chua, ăn gì đống giấm chua này” Lan Huyên oan ức liếc Lục Đồng Quân: “Cô Hồ Như Quỳnh này cũng chẳng ngu ngơ gì, dám lấy cái bụng ra uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/1208191/chuong-119.html