Chu Văn Triệt nhìn Lan Huyên, do dự đắn đo hồi lâu rồi mở lời: "Thật ra tôi cũng khá giàu có đấy, cô cũng có thể cân nhắc tới tôi."
Gì cơ?
Lan Huyên vội vàng xua tay, vẻ mặt như nhìn thấy tất cả cười gượng gạo nói: "Cậu chủ Chu, chúng ta đừng nên đùa giỡn như vậy. Tuy rằng đúng là tôi rất mê tiền, nhưng cũng biết chừng mực, làm sao có thể tham lam tiền của anh được."
Chẳng biết hôm nay Chu Văn Triệt lên cơn điên gì mà lại nhìn trúng cô vậy?
"Sao thế, tiền của Lục Đồng Quân là tiền, còn tiền của tôi không phải là tiền sao?” Sắc mặt Chu Văn Triệt tối sầm lại, trông vô cùng ảm đạm: “So với Lục Đồng Quân, chúng tôi đều bị què chân, nhưng suy cho cùng thì trong tôi cũng khá đẹp trai, sức khỏe cũng rất tốt, sẽ không để cô phải trở thành một góa phụ trẻ đâu."
Lan Huyên: ".."
“Cậu chủ Chu, anh có bị sốt không vậy?” Lan Huyên rất muốn đưa tay lên sờ trán của Chu Văn Triệt, để xem là phát sốt hay là đầu bị đập trúng cửa rồi.
Chu Văn Triệt lại buồn bực không được vui: "Lan Huyên, cô có thể suy nghĩ cân nhắc đến những gì tôi nói, tôi thấy cô cũng không tệ."
"Đây cũng không phải là chuyện mua rau ở ngoài chợ, chỉ cần anh thấy được là ra giá" Lan Huyên không nói nên lời: "Thành thật xin lỗi, tôi sẽ không suy nghĩ cân nhắc gì hết, con người tôi khá nhất quán, trước giờ chỉ thích ham muốn tiền của nhà họ Lục mà thôi".
Lan Huyên đã nói rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/1208187/chuong-115.html