Bây giờ Lan Huyên chỉ hận không thể vạch rõ ranh giới với Sở Lâm Minh nhưng Chu Văn Triệt lại đẩy anh ta về lại phía cô, vậy chẳng phải là đang gây rắc rối cho cô sao?
Lời của Chu Văn Triệt khiến cho Sở Lâm Minh cảm thấy rất vui, anh ta nói với vẻ rất nhiệt tình: “Lan. Huyên, anh vẫn luôn yêu em, chưa từng thay đổi. Nếu như không phải vì Tô Lan Ninh luôn bám lấy anh thì anh đã ly hôn với cô ta từ lâu rồi”
Sở Lâm Minh vừa nói vừa nhìn về phía Chu Văn Triệt và bày tỏ thái độ: “Cậu Chu, nếu như anh có thể giúp tôi thoát khỏi Tô Lan Ninh để tôi quay trở về với Lan Huyên thì Sở Lâm Minh tới đây nhất định sẽ báo đáp ân tình này cho anh.”
Tô Lan Ninh vừa nghe thấy thì liền gấp gáp nói: “Sở Lâm Minh, trong bụng của em đang có đứa con của anh, vậy mà anh lại muốn ly hôn với em, anh có còn là con người không hả?”
Tô Lan Ninh đứng dậy, đi qua cấu xé Sở Lâm Minh.
“Ai mà biết được rốt cuộc đứa con trong bụng cô là của ai. Tô Lan Ninh, Sở Lâm Minh tôi cũng đã hết tình hết nghĩa với cô rồi” Sở Lâm Minh đẩy cô ta ra rồi nói với giọng gay gắt: “Cô đã chia rẻ tối và Lan Huyên khiến tôi có lỗi với cô ấy. Người phụ nữ ác độc như cô thì đến tư cách xách giày cho Lan Huyên cô cũng không có nữa là, sao Sở Lâm Minh tôi có thể yêu cô?”
Tô Lan Ninh khóc đến nước mắt giàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/1208185/chuong-113.html