Sắc mặt Lan Huyên càng đỏ hơn.
Lục Đồng Quân nhìn về phía bụng Lan Huyên, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, xen lẫn một chút không thể nào tin được.
Lan Huyên đi lấy máu xét nghiệm, nhanh nhất cũng phải hai mươi phút sau mới có kết quả.
Chờ lấy máu xong, Lan Huyên ngồi trên ghế ở hành lang, Lục Đồng Quân ra xe lấy một tấm thảm quấn quanh người cô.
"Sao em không ra xe ngồi chờ kết quả, hoặc là ngày mai nhờ người qua lấy cũng được."
Lan Huyên lắc đầu: "Dù sao cũng chỉ có hai mươi phút, chúng ta từ từ chờ đi."
"Được."
Lục Đồng Quân ngồi xuống bên cạnh Lan Huyên.
Cả hai bỗng chìm vào im lặng, trong lòng Lan Huyên có chút thấp thỏm bất an, liên tục đưa khóe mắt liếc về phía Lục Đồng Quân.
Người như Lục Đồng Quân thường chẳng bao giờ để lộ cảm xúc trên gương mặt, nên Lan Huyên có chút khó khăn khi muốn đoán biết tâm trạng của anh từ biểu cảm.
Lan Huyên ngập ngừng hỏi: "Lục Đồng Quân, trông anh giống như không được vui lắm nhỉ?" "Làm sao có thể chứ?" Lục Đồng Quân nở nụ cười có chút cứng ngắc.
Lan Huyên chọc vào mặt anh: "Nhìn xem, anh cũng đâu có mỉm cười gì."
“Là vì anh quá vui vẻ nên không biết phải diễn đạt thế nào? Lục Đồng Quân mở lòng bàn tay ra cho Lan Huyên nhìn: “Thậm chí anh còn khẩn trương đến mức toát mồ hôi đây này."
Lan Huyên nhìn thấy lòng bàn tay của Lục Đồng Quân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bèn nở nụ cười nói: "Không ngờ trên đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/1208180/chuong-108.html