Chương trước
Chương sau
Còn thật sự tin tưởng lời nói của một đứa trẻ?
Mọi người nhìn nhau sợ hãi, cảm thấy có chút hoang đường.
Lục Đồng Quân gật gật đầu với giám đốc khách sạn: “Anh đi xem thử đi”
“Vâng, tổng giám đốc Lục”
Lục Đồng Quân hỏi Hạ Bảo: “Sao nhóc có thể chắc chắn được người đó đang ở trong phòng làm việc?”
Lục Đồng Quân chỉ là tiện miệng hỏi thăm, không thật sự hi vọng một đứa bé có thể trả lời được.
Hạ Bảo rất thông minh, nhưng đây không phải là nơi giở trí thông minh ra là có thể tìm được người. “Rất đơn giản, xem camera giám sát liền biết thôi” Hạ Bảo vẻ mặt khinh thường, cánh tay mập mạp chỉ vào mười mấy cái màn hình giám sát luân phiên, nghiêm túc nói: “Sau khi người xấu xuất hiện ở phòng chứa đồ thì không thấy nữa, camera giám sát bị hư, người đó nhất định là đã ghé qua phòng điều khiển, hoặc là có đồng bọn, mà từ phòng chứa đồ đến phòng điều khiển bắt buộc phải đi qua ba camera giám sát..”
Hạ Bảo đưa tay chỉ ra ba camera giám sát, mà ba cái này chính là ba camera nằm giữa phòng chứa đồ và phòng điều khiển.
Trên này không hề có kí hiệu, nếu như không phải là rất quen thuộc với vị trí lắp camera, gần như không thể vừa nhìn liền tìm ra được.
Hạ Bảo đến đây là lần đầu tiên, khẳng định là không biết nơi lắp đặt camera.
Nhưng cậu bé nói một chút cũng không sai, điều này khiến Lục Đồng Quân cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Bảo tiếp tục phân tích: “Cửa chính đại sảnh và cửa sau giám sát đều không có người xấu xuất hiện, từ thời gian và khoảng cách phân tích, thế thì sau khi sự việc bị bại lộ người này chắc chắn vẫn còn trốn trong khách sạn, mà từ tin tức của mười mấy camera giám sát luân phiên cho thấy, phòng làm việc nằm cách xa phòng điều khiển nhất là có khả năng nhất”
Lời nói theo trình tự mạch lạc, tính logic chặt chẽ như thế ấy vậy mà lại từ miệng một đứa nhỏ nói ra.
Những người khác nghe thấy nửa hiểu nửa không, Lục Đồng Quân lại âm thầm khiếp vía.
Giọng nói non nớt, cực kì có tính thuyết phục.
Lan Huyên cũng rất kinh ngạc, lúc trước cô đã biết Hạ Bảo thông minh hơn người, không ngờ lại còn thông minh hơn cô tưởng tượng nữa.
Vạn Hoài Bắc nhìn Hạ Bảo, y hệt như nhìn thấy một món bảo bối vậy, hai mắt phát sáng: “Lão đại, đây quả là một hạt giống tốt.”
Cho dù lên đảo cũng tìm không ra đứa trẻ thông minh như vậy, không, có một người, đó chính là Hạ Lăng.
Năng lực phân tích và kĩ năng quan sát nhạy bén này của Hạ Bảo, không bồi dưỡng tốt một chút, quả thực quá đáng tiếc rồi.
Lục Đồng Quân biết Vạn Hoài Bắc có ý định gì, muốn lừa người lên đảo đây mà.
Điều này không thực tế, không vượt qua nổi cánh cửa Lan Huyên đầu.
Lưu Lệ Phương và Lý Kính Hòa nghe thì cũng không hiểu lắm, chỉ biết là Hạ Bảo rất xuất sắc, đứa bé này, thật sự là không uổng công thương yêu.
Hạ Bảo nhìn chằm chằm camera, lại bổ sung một câu: “Phòng làm việc cách cửa sau gần nhất.”
Ý trong lời nói vừa rồi, là có lợi cho việc chạy trốn.
Trong đám người có người mạnh dạn hỏi một câu: “Toàn nói cái gì đâu không, hoàn toàn. nghe không hiểu, tôi không tin là một đứa bé lại thật sự nói đúng”
Người đó vừa nói xong, giám đốc đã đưa người tới rồi.
“Thả tôi ra, các người bắt tôi làm gì, tôi cũng không có làm gì sai?
Người đang vùng vẫy đó đúng là Trang Hồng Nhung.
Lần này không phục không được.
Lan Huyên giơ ngón cái lên khen Hạ Bảo: “Bé Bảo, rất giỏi”
Hạ Bảo ngây thơ cười, ánh mắt lại nhìn sang hướng Lục Đồng Quân, tự tin nói: “Chút chuyện nhỏ thôi”
Lời này, không phải là câu vừa rồi Vạn Hoài Bắc khen Lục Đồng Quân sao?
Thằng bé này, khiêu khích được Lục Đồng Quân rồi.
“Tổng giám đốc Lục, người thật sự ở phòng làm việc” Giám đốc gọi bảo vệ đưa người đến trước mặt.
Ánh mặt Lục Đồng Quân lạnh lùng quan sát, mày kiếm nhíu chặt: “Lục soát.”
Vừa nói xong, lập tức có người bước lên lục soát thân thể. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Nghĩ đến việc Trang Hồng Nhung là phụ nữ, nên họ đã để nhân viên nữ đến lục soát cô ta. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
Trang Hồng Nhung hoảng loạn: “Các người làm gì vậy, màu dừng tay, nếu không tôi sẽ đi tố cáo các người vi phạm quyền công dân”
Lý Kính Hòa nghiêm giọng nói: “Nếu như vòng tay do cô lấy, điều chờ đợi cô chính là ngồi tù”.
“Tôi không có lấy vòng tay gì cả, tôi không biết các người đang nói gì cả” Trang Hồng Nhung vẫn còn đang giảo biện.
Mà kết quả đúng thật là không tìm được đồ vật gì từ trên người Trang Hồng Nhung.
Tô Lan Ninh đứng từ nãy đến giờ trong đám đông âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần là người có thể đàn áp được Lan Huyên, cô ta đều hận không thể khiến Lan Huyên không ngóc đầu. lên được.
Chỉ cần tìm không ra được chiếc vòng, vậy thì cô ta có thể bỏ tiền ra lan tin Lan Huyên quyên tặng đồ giả trong buổi tiệc từ thiện.
Thậm chí ngay cả tiêu đề Tô Lan Ninh cũng nghĩ ra rồi.
Đây là một cơ hội tốt để vu khống Lan Huyên, cô ta làm sao có thể bỏ lỡ được chứ.
Lục soát không ra vòng tay, Lan Huyên cũng rất bất ngờ: “Trang Hồng Nhung, chỉ cần có giao món đồ đó ra đây, có lẽ còn có thể giảm nhẹ đi trách nhiệm của cô.”.
“Lan Huyên, cô là muốn báo thù tôi đúng không, chính là vì lúc trước tôi từng nói xấu cô, cô liền làm nhục người khác như vậy. Trang Hồng Nhung thoát khỏi tay nhân viên, ngay lập tức trở nên rất ngạo mạn: “Bản thân cô quyên góp một món hàng giả, muốn dựa vào thân phận của tôi để tôi thay cô chịu tội đúng không?”
Lời của Trang Hồng Nhung thu hút không ít người bàn tán sôi nổi.
Chẳng lẽ Lan Huyên thật sự muốn người khác gánh tội thay mình sao?
Báo thù người khác?
Vẻ mặt Lan Huyên hờ hững, những lời nói lại rất sắc bén: “Cô nói không phải là cô, thế tại sao cô cứ lấm la lấm lét đi ra từ phòng chứa đồ, lúc sau lại nấp trong phòng làm việc.”
“Cái gì gọi là lấm la lấm lét, đó là tôi vội vàng đi vệ sinh, còn về việc tại sao tôi ở trong phòng làm việc, là do kẹp tóc của tôi rơi rồi, tôi đi tìm lại đồ” Trang Hồng Nhung ung dung ứng phó, cũng không hoảng loạn như vừa nãy. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
. Nhưng Lan Huyên lại cười nhìn sang Lục Đồng Quân, hai người đều có cùng chung một suy nghĩ.
“Đến nhà vệ sinh lục soát” Trên mặt Lan Huyên mang chút ý cười, nhưng ánh mặt lại lạnh bằng: “Tìm kĩ càng vào”
Vừa nghe đến nhà vệ sinh, Trang Hồng Nhung lập tức cực kì hoảng hốt.
Rất nhanh, người đi tìm đã trở lại, kết quả thật sự tìm thấy vòng tay, bề ngoài giống hệt như chiếc vòng tay giả kia.
“Cô Tô, tìm thấy nó ở trong bồn nước của nhà vệ sinh.”
Trong video camera giám sát được khôi phục vừa rồi, vừa đúng lúc hiện rõ hình ảnh Trang Hồng Nhung tiến vào nhà vệ sinh, thêm nữa chính miệng cô ta thừa nhận đã từng vào đó, vậy thì chứng cứ rất rõ ràng rồi.
“Không phải tôi, không liên quan đến tôi, tôi chỉ đi vệ sinh mà thôi, chẳng lẽ tất cả những người đi vệ sinh đều trở thành nghi phạm sao?” Trang Hồng Nhung có chết cũng không thừa nhận.
“Không phải có sao?” Lan Huyên bình thản nói: “Vậy thì đưa đến đồn cảnh sát, kiểm tra kĩ dấu vân tay, xem thử rốt cuộc là ai. Cặp vòng tay này ngoài tôi và nhân viên vừa rồi ra, không có ai đụng vào cả, nếu như bên trên có dấu vân tay của người thứ ba, vậy người đó chính là kẻ trộm, cô dám khám nghiệm không?”
Lục Đồng Quân trầm giọng nói: “Đưa đến đồn cảnh sát”
Giọng nói lạnh lùng, Trang Hồng Nhung sợ đến nỗi run lẩy bẩy, quỳ phịch xuống đất nói: “Đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát, tôi sai rồi, tôi là vì căm ghét Lan Huyên nên mới làm như vậy, tôi thật sự không nghĩ tới việc ăn trộm, vốn dĩ định đợi xong việc sẽ trả lại, tôi chỉ muốn giáo huấn Lan Huyên một lần thôi.”
Lần giáo huấn này đúng là Lan Huyên lĩnh giáo được rồi.
“Trang Hồng Nhung, cô hành xử không đúng mực, tâm tư không ngay thẳng, đều là người trưởng thành cả rồi, vậy nên hãy chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi” Lan Huyên lạnh lùng nói: “Lúc nãy không phải tôi không cho cô cơ hội”
Trang Hồng Nhung quỳ dưới đất cầu xin: “Lan Huyên, Lan Huyên, nể tình tôi và cô từng là đồng nghiệp tha cho tôi đi, tôi thật sự không phải là cố ý mà”.
“Có thể phá hư camera, giương đông kích tây đưa đồ vật giấu vào nhà vệ sinh, vừa nhìn liền biết là rắp tâm lên kế hoạch, còn nói là không phải cố ý, cô xem mọi người đều là thằng mù hay là thằng ngốc?” Vạn Hoài Bắc lạnh lùng nhếch miệng, nói với Lý Kính Hòa: “Chủ tịch Lý, nhanh chóng giao người cho đồn cảnh sát xử lí, đừng làm mất thời gian của mọi người”
Bởi vì Trang Hồng Nhung trộm đồ vật quyên góp, điều này đã lãng phí thời gian của mọi người gần một tiếng rồi.
Có điều mọi người lại không cảm thấy đây là lãng phí thời gian, có thể nhìn thấy một mặt cưng chiều và kiên nhẫn với vợ của cậu cả nhà họ Lục như vậy, thế thì đều đáng giá.
Trang Hồng Nhung bị đưa đến đồn cảnh sát, buổi tiệc từ thiện tiếp tục.
Mà tiếp sau đây, cách làm của Lục Đồng Quân lại một lần nữa khẳng định sự suy đoán của mọi người.
Lục Đồng Quân dùng một trăm năm mươi tỷ mua lại chiếc vòng tay mà Lan Huyên quyên góp, một trăm năm mươi tỷ đó đều quyên tặng cho trẻ em ở vùng núi.
Cặp vòng đó giá trị chẳng qua chỉ là hàng tỷ, điều này rõ ràng là Lục Đồng Quân lấy một trăm năm mươi tỷ ra dỗ Lan Huyên.
Lan Huyên đứng dậy, khẽ cười bày tỏ cảm ơn Lục Đồng Quân: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã quan tâm và yêu thương trẻ em ở vùng núi”
Buổi đấu giá vẫn tiếp
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.