Tô Lan Huyên rời khỏi nhà họ Tô, bất chấp cơn mưa lớn, cô gọi điện thoại cho An Nhã Hân.
Khi An Nhã Hân lái xe đến, cô ấy nhìn thấy Tô Lan Huyên đang ngồi ở ven đường, cũng không hề trú mưa.
“Cậu điên rồi à”
An Nhã Hân cầm ô chạy tới, nước đọng dưới đất bắn lên rất cao.
Tô Lan Huyên ngẩng đầu lên cười với An Nhã Hân, sau nhiều năm, An Nhã Hân vẫn luôn fiphàn nàn về cô, dáng vẻ lúc đó trông cực kỳ chật vật.
Nước mưa thấm ướt người khiến Tô Lan Huyên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Sau khi lên xe, An Nhã Hân vội vàng tìm khăn khô lau người cho cô: “Lau khô tóc trước đi, cẩn thận bị cảm đấy”
An Nhã Hân có vẻ hùng hùng hổ hổ, nhưng thực ra cô ấy rất cẩn thận.
“Nhã Hân của tớ cũng quá tốt bụng rồi” Tô Lan Huyện cười cười, đưa tay nhấc cằm An Nhã Hân lên, trêu đùa nói: “Tối nay để tớ ngủ ở chỗ cậu đi”
“Điều đó là đương nhiên” An Nhã Hân không hề hỏi Tô Lan Huyên đã xảy ra chuyện gì. An Nhã Hân sở hữu một căn nhà bên ngoài, thỉnh thoảng tới đó ở.
Tô Lan Huyên ngâm nước nóng cho bớt lạnh, cả người đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau khi từ phòng tắm đi ra, An Nhã Hân đã nấu xong canh gừng.
“Uống bát này đi” An Nhã Hân ngồi xuống và nói: “Tô Lan Huyên, dáng vẻ vừa rồi ngồi dưới mưa của cậu thật đáng sợ”
Tô Lan Huyện cười với An Nhã Hân: “Xin lỗi, khiến cho cậu lo lắng rồi”
Thở dài nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/1208165/chuong-93.html