Chương trước
Chương sau
Tô Khánh Thành ngây ra.
Đây là lần thứ hai Tô Lan Huyên hỏi như thế.
Mà lần trước là vào năm năm trước.
Sau khi Tô Lan Huyên sinh con thì câu đầu tiên cô hỏi khi nhìn thấy ông ta là: “Con của con ở đâu?”
Tô Khánh Thành vẫn còn nhớ rõ câu trả lời lúc đó của mình.
“Chết rồi.”
Ông ta vừa thốt ra hai chữ đó thì khuôn mặt của Tô Lan Huyên đã trở nên trắng bệch, biểu cảm đau khổ khôn cùng. Tất cả như vẫn như còn hiển hiện ngay trước mắt.
Và bây giờ, Tô Khánh Thành nhìn Tô Lan Huyên, lắp bắp, gật đầu và lại nói: “Chết rồi.”
Câu trả lời giống hệt như năm đó.
“Chết rồi sao?” Tô Lan Huyên nói lí nhí, vừa giống như đang lẩm bẩm một mình, cũng vừa giống như đang hỏi, nhưng cô hỏi ai được đây? Đến bản thân cô cũng còn không biết nữa mà.
“Đứa trẻ đó vừa được sinh ra thì mặt mày đã tím tái, cũng không khóc, bác sĩ đã cấp cứu nhưng vẫn không cứu được.” Tô Khánh Thành lại thở dài và nói tiếp: “Lan Huyên, chuyện đó cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, con cũng đừng nghĩ đến nữa. Cha biết chuyện năm đó là do dì Tần của con không đúng.”
Tô Lan Huyên nghe thấy vậy thì trợn to mắt và nói: “Cái gì ông cũng biết.”
Nhưng Tô Khánh Thành lại chọn cách đứng về phía hai mẹ con nhà đó.
Tô Khánh Thành biết chuyện đó nhưng trước giờ ông ta chưa từng nhắc đến, cũng chưa từng để tâm đến, đến khi chuyện đó xảy ra thì ông ta cũng cảm thấy mất mặt.
Ông ta thật sự cảm thấy rất áy náy với Tô Lan Huyên, ông ta nói: “Lan Huyên, cha có lỗi với con.”
Tô Lan Huyên đau đớn nhắm mắt lại, tự cười mình rồi nói: “Ông nên biết chuyện này từ sớm mới đúng.”
Không phải Tô Khánh Thành không biết những đau khổ và tủi nhục mà cô phải chịu đựng trong suốt những năm nay, chỉ là ông ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
“Lan Huyên.” Tô Khánh Thành chân thành nói: “Bây giờ con đã được nhà họ Lý xem trọng, những ngày tháng sau này sẽ càng tốt đẹp hơn, kiểu đàn ông nào cũng có thể tìm được cả, đừng nhìn lại phía sau nữa con à.”
Đó là đứa con đầu tiên của cô mà.
Đến mặt của nó cô còn chưa được gặp.
Tô Lan Huyên không nói gì, Tô Khánh Thành lại thở dài một tiếng rồi bỏ đi.
Ông ta không thể để cho hai đứa trẻ đó hủy hoại Tô Lan Huyên.
Đúng vậy!
Thật ra Tô Lan Huyên đã sinh đôi, đó là hai đứa trẻ rất đáng yêu. Năm đó Tô Khánh Thành cũng không nhẫn tâm nhưng nhà họ Tô không thể bị mất mặt được.
Tô Lan Huyên chưa chồng mà đã sinh con, đến cả con của ai cũng không biết, ông ta không thể giữ đứa trẻ đó lại nên đã cho người xử lý nó.
Bây giờ ông ta cũng không biết tung tích của hai đứa trẻ đó.
Tô Khánh Thành lên xe thì Tần Huệ Mẫn liền khóc lóc, kể lể trước: “Lão Tô à, anh xem, hôm nay mắt của Tô Lan Huyên đã mọc trên đỉnh đầu rồi, nó hoàn toàn không xem người mẹ kế như em ra gì mà.”
“Đúng vậy đấy cha, Tô Lan Huyên chị ta còn cho người ngăn cha lại, không để cha vào trong, chị ta làm như thế chẳng phải là muốn cha mất mặt sao?” Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
“Hai người là đồ ngu.” Tô Khánh Thành lập tức giận dữ chất vấn: “Chuyện người đàn ông và đứa trẻ tối nay là thế nào? Hai người thật sự cho rằng tất cả mọi người đều là đồ ngốc sao? Các người làm hại đến Tô Lan Huyên chẳng mang lại chút lợi ích nào cho hai người cả.”
Tô Lan Ninh nói với vẻ mặt bực tức: “Con chỉ không muốn chị ta leo lên đầu lên cổ con, diễu võ dương oai mà thôi. Hơn nữa, sự thật là chị ta chưa chồng mà đã sinh con mà.”
Tô Khánh Thành buồn bực nói: “Địa vị của con ở nhà họ Sở vẫn chưa vững vàng, giờ con gây sự với Tô Lan Huyên thì chỉ càng bất lợi cho con mà thôi. Nếu như con muốn đứng vững trong nhà họ Sở thì bây giờ không chỉ không được đối đầu với Tô Lan Huyên mà còn phải xây đắp lại quan hệ. Sau này nhà họ Tô chúng ta còn phải nhờ vào Tô Lan Huyên nữa.”
“Muốn con lấy lòng chị ta sao? Chuyện đó sao có thể được.” Tô Lan Ninh nhớ lại việc lần trước cô ta đến lấy lòng Tô Lan Huyên khiến bản thân phải tơi tả thì càng hận Tô Lan Huyên hơn.
Tần Huệ Mẫn lập tức nghĩ thông, bà ta kéo tay của Tô Lan Ninh và nói: “Lan Ninh, cha con nói đúng đấy. Bây giờ Tô Lan Huyên đã là con gái nuôi của Lý Kính Hòa, chuyện này đã là sự thật rồi. Không phải con lấy lòng Tô Lan Huyên mà là đang lấy lòng nhà họ Lý. Nếu như con lọt vào mắt của Lý Kính Hòa, ông ta cũng nhận con làm con gái nuôi, vậy thì Sở Lâm Minh đó còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của con nữa sao?”
Tô Lan Ninh vừa nghe thấy có thể giữ được Sở Lâm Minh thì liền động lòng, hai mắt cô ta sáng lên, nói: “Mẹ, cha, con biết rồi ạ. Cha mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ không đối đầu với Tô Lan Huyên nữa đâu.”

Tiệc giới thiệu kết thúc.
Tô Lan Huyên cùng với Lý Kính Hòa và Lưu Lệ Phương tiễn khách.
Lúc Sở Lâm Minh bước ra thì Tô Lan Huyên chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi thôi.
Sở Lâm Minh ấp úng và cuối cùng đã không nói gì.
Sau khi khách khứa ra về hết thì Lưu Lệ Phương nói: “Lan Huyên, con cũng đã vất vả cả buổi tối rồi, mau đi nghỉ ngơi đi con.”
“Mẹ nuôi, con phải đưa Hạo Trần về lại bệnh viện, lát nữa con sẽ về thẳng phòng trọ. Cha nuôi, mẹ nuôi, cha mẹ cũng đã vất cả cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Tô Lan Huyên không quen ở lại nhà họ Lý.
Lý Kính Hòa nhìn thấu được tâm tư của Tô Lan Huyên nên dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Lệ Phương.
Lưu Lệ Phương mỉm cười, lấy ra một xâu chìa khóa và nói: “Lan Huyên, mẹ và cha nuôi của con đã chuẩn bị cho con một căn nhà ở khu Hoa Sơn, con có thể chuyển đến sống ở đó.”
Con gái nuôi của nhà họ Lý sao có thể sống trong một căn nhà thuê chật chội được.
“Cảm ơn cha mẹ nuôi.” Tô Lan Huyên nhận lấy xâu chìa khóa nhưng lại không có ý định chuyển nhà đi.
Tô Lan Huyên vừa mới tiễn Tô Hạo Trần đi thì Lục Đồng Quân đã bước ra khỏi nhà họ Lý.
Lý Kính Hòa đích thân tiễn anh.
“Cậu Lục, tôi đã nói chuyện với bên cảnh sát rồi, cả đời này người đàn ông vu cáo Lan Huyên cũng đừng mong được ra ngoài.” Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.cом
“Ừm.” Lục Đồng Quân lạnh lùng nói: “Những việc còn lại thì không cần phiền đến tổng giám đốc Lý nữa đâu.”
Ý của anh là những chuyện còn lại thì cứ để cho anh ra mặt.
Không cần phải làm khó Lý Kính Hòa nữa.
Lý Kính Hòa mỉm cười và nói: “Được.”
Nếu ông ta gây rắc rối cho hai mẹ con nhà đó thì cũng không hợp tình hợp lý. Hơn nữa, chuyện đó cũng xem như là ân oán cá nhân của nhà họ Tô, ông ta càng không tiện nhúng tay vào.
Lục Đồng Quân lên xe thì Vạn Hoài Bắc liền nói: “Lão đại, anh đã mất tích mấy ngày liền rồi, nếu như anh còn không xuất hiện thì e rằng khó mà dỗ dành cô Tô đấy.”
Hôm nay Lục Đồng Quân đến đây với tư cách là chủ của nhà họ Lục chẳng qua là muốn để cho Lý Kính Hòa biết anh rất xem trọng Tô Lan Huyên mà thôi.
Giờ thì anh cũng nên đến gặp Tô Lan Huyên rồi.

Tô Lan Huyên đưa Tô Hạo Trần về lại bệnh viện thì rời khỏi đó, sự bình lặng sau những giờ phút náo nhiệt khiến cô cảm thấy bàng hoàng.
Tô Lan Huyên đứng bên bờ sông, hít gió lạnh, trong đầu hiện lên hình ảnh lanh lẹ của bé Bảo.
Đứa bé đó đã đi đâu mất rồi?
Tìm khắp nhà họ Lý mà vẫn không tìm thấy được, mà cậu bé đó không cha không mẹ thì có thể đi đâu được chứ?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, là Lục Đồng Quân đang gọi đến.
Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm vào điện thoại, chau chặt mày, do dự không bắt máy.
Trong chiếc xe hơi trên con đường đối diện, Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm vào Tô Lan Huyên đang đứng ngây người bên bờ sông. Anh thấy Tô Lan Huyên do dự không chịu bắt máy thì trong lòng cảm thấy hơi thắc mắc.
Tiếng chuông điện thoại đã tắt nhưng Tô Lan Huyên vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Lục Đồng Quân lại gọi cho cô thêm lần nữa, Tô Lan Huyên định thần lại rồi mới bắt máy.
Lục Đồng Quân nói với giọng háo hức qua điện thoại: “Lan Huyên giận rồi phải không?”
Tô Lan Huyên đút một tay vào túi, cố gắng nói với giọng bình tĩnh: “Không đâu, anh xong việc rồi sao?”
“Ùm, anh đã về rồi đây, anh muốn gặp em, em đang ở đâu? Anh qua tìm em ngay.” Lục Đồng Quân không xuống xe tìm Tô Lan Huyên vì nếu anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô thì sẽ khiến cô thấy nghi ngờ, vì vậy anh mới gọi điện thoại.
“Không cần đâu, em ở trong bệnh viện với Hạo Trần, bận rộn cả ngày nên em cũng mệt rồi, em muốn đi ngủ.” Tô Lan Huyên đã nói dối, cô mỉm cười rồi nói tiếp: “Chắc anh cũng đã mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Đồng Quân vẫn chưa nói gì thì Tô Lan Huyên đã tắt máy.
Trong lòng cô rất rối ren, cô sợ nếu bây giờ mà gặp Lục Đồng Quân thì sẽ để lộ sơ hở.
Lục Đồng Quân ngồi trong xe nhìn Tô Lan Huyên đang đứng bên sông chằm chằm, chân mày hơi chau lại.
Trực giác mách bảo anh rằng Tô Lan Huyên đang rất buồn bã, nhất định là có liên quan đến chuyện xảy ra trong buổi tiệc.
Chưa chồng mà đã sinh con…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.