Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới cạnh cổng thành, gần đó có một hàng rồng rắn, những phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy đang xếp hàng sờ đinh, nghe nói như vậy có thể sinh con trai.
Thấy Phó Vân Chương nhìn về phía hàng người trước mắt, hình như cũng có ý định xếp hàng, Phó Vân anh dở khóc dở cười, nhanh chóng kéo y ra, "Đừng, nhị ca, muội không sờ cái kia đâu!"
hiện giờ nàng đang mặc trực thân, dùng khăn lưỡi, đội khăn phúc, nếu như công khai xếp hàng sờ đinh trước mặt tất cả mọi người thì chẳng phải sẽ lộ tẩy hay sao? Phó Vân Chương trầm mặc một lát, nhưng mà cũng chẳng giữ bộ mặt nghiêm túc được lâu, bật cười, "Có định để muội sờ đinh đâu... Dọa muội chút cho vui thôi."
nói đùa mấy câu rồi lại lang thang không mục đích, hòa vào dòng người cuồn cuộn đi dạo khắp chốn, ra chợ đèn hoa mua mấy xấp giấy, mấy câu bút, mấy thỏi mực và mấy thứ đồ chơi là lạ ít thấy, cuối cùng mua một hộp lớn toàn đồ ăn vặt để mang về nhà cho Phó Vân Khải và Viên Tam.
Kiều Gia và hai người tùy tùng giúp họ xách đồ.
Lúc về đến nhà đã là sau nửa đêm, bóng đêm đặc sệt, Phó Vân anh gần như ngả lưng xuống giường là ngủ ngay.
Hôm sau nàng vẫn dậy sớm như cũ, sắp xếp công văn đi nha thự.
Lúc ăn sáng nàng không nhìn thấy Phó Vân Chương, Liên Xác tới nói với nàng hôm nay y phải ra ngoại thành làm việc, không đi Hình Bộ.
Nàng đành phải đi Đại Lý Tự một mình. Tới nơi, Tề Nhân tới tìm nàng, bàn bạc với nàng chuyện mà Chu Hòa Sưởng đã nói trước đây, chọn một vụ án rồi viết rõ ngọn nguồn và quá trình xử án, phán quyết, sử dụng hình thức bản thoại hoặc công báo [1] để thương nhân bán sách khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/3803572/chuong-150.html