Thị nữ muốn nói lại thôi, định khuyên nàng mang thêm mấy cây trâm thoa nhưng thấy mái tóc nàng vừa đen vừa dày, thực ra cũng không cần thiết phải dùng quá nhiều đồ trang sức, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc cũng đã rất đẹp rồi.
Phó Vân anh ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trời gần tảng sáng, mặt trời bắt đầu ló lên.
Phụ nữ ăn mặc trang điểm đúng là phức tạp, chỉ chớp mắt trời đã sắp sáng, nếu như mặc nam trang, giờ hẳn nàng đã mặc xong lâu rồi.
Nàng khoác thêm áo choàng, thắt dây lụa, ra khỏi phòng.
Kiều Gia biết hôm nay nàng sẽ mặc đồ nữ, không dám ngẩng mặt lên nhìn nàng, đầu cúi gập xuống, chờ dưới hành lang dài.
Phó tứ lão gia, Phó Vân Chương, Phó Vân Khải ở bên ngoài chờ, đứng cạnh cửa khe khẽ nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng bước chân liền đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Toàn viện được thủ vệ nghiêm ngặt, im phăng phắc.
Phó Vân anh bước ra khỏi ngạch cửa, ngẩng đầu.
Có tiếng hít vào.
Phó Vân Khải trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, tay run run kéo tay Phó Vân Chương ở bên cạnh, "Nhị ca... Đây là?"
Phó Vân Chương mặt không đổi sắc, chăm chú nhìn Phó Vân anh, khẽ đáp: "Là anh tỷ nhi."
Tiểu cô nương trưởng thành rồi, anh tỷ nhi bé nhỏ trước kia còn chải tóc song kế, mặc áo vàng váy xanh đã trở thành đại cô nương mắt ngọc mày ngài trước mắt, tựa như một cành hải đường lẳng lặng nở rộ trong bóng đêm thanh lãnh, ngẩng đầu chờ đón ánh trăng.
“Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương” [2].
[2] Trích "Dã hữu thảo man 2" trong Kinh thi, nghĩa là "Có một người con gái xinh tươi, mày đẹp mắt trong đẹp đẽ".
Thấy biểu cảm trên khuôn mặt Phó Vân Khải thực sự quá kì quặc, Phó Vân anh sờ mặt Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/3803559/chuong-146-3.html