Ánh nến nhạt nhòa nhảy nhót.
Thôi Nam Hiên nhìn ánh sáng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt trắng ngần của Phó Vân Anh, nhớ tới một buổi tối nào đó, nàng ngồi dưới ánh đèn may vá quần áo, hoặc làm khăn lưới, tóc chải tiểu thùy kế tinh tế, cài mấy chiếc trâm hoa mai bằng vàng nạm ngọc, trang điểm nhẹ nhàng, đeo một đôi khuyên tai đinh hương. Áo cân vạt mỏng màu xanh nhạt, váy điệp trắng thuần. Trời nóng, nàng không thích dùng khăn bao tóc, nhưng những người phụ nữ khác đều phải dùng, nàng lười nhưng lại không muốn làm trái quy củ liền quyết định ở nhà luôn, ở nhà lúc nào cũng thoải mái hơn.
Nàng nghiêm túc tới từng đường kim mũi chỉ.
Hắn đọc sách đến tận khuya, nhưng bất cứ lúc nào, mỗi khi ngẩng đầu lên, nàng vẫn cứ lẳng lặng ngồi ở đó với hắn.
Mùa hè nóng mức, muỗi bay vù vù, dưới hành lang đốt hương vòng đuổi mũi, sợi khói xanh nhạt lượn lờ trước cửa sổ, hình bóng của nàng thoạt nhìn mơ hồ mà xa xôi.
Ngồi thêu thùa may vá một lúc lâu, cổ nhức mỏi, thi thoảng nàng sẽ đứng dậy, vừa đi lại trong phòng, vừa đấm eo bóp vai.
Nhìn thấy hắn đang nhìn mình qua cửa sổ, nàng nhìn hắn mỉm cười, rót một chén trà mang vào phòng cho hắn.
"Biểu ca, dùng trà đi."
Nàng vẫn thường gọi hắn là biểu ca, lúc tức giận hoặc muốn làm nũng mới gọi tướng công. Mấy ngày cuối cùng, nàng không muốn nhìn thấy hắn, lạnh lùng gọi thẳng tên đầy đủ của hắn.
Ban đầu, hắn không nhận ra sự khác biệt.
Sau này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472809/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.