Tiếng gió thét gào, ánh sáng hắt từ nền tuyết lên sáng rọi. Trên đài cao, bốn chiếc lư hương mạ vàng cũng được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, gió thổi qua, tuyết bay lên như tơ liễu bay đầy trời trong những ngày mùa xuân của tháng ba mặt trời rực rỡ. Phó Vân Anh không trả lời, khe khẽ hỏi lại: "Hoàng thượng cảm thấy kinh thành sẽ bị chiếm đóng sao?" Chu Hòa Sưởng sững sờ mất một lúc, khóe miệng cong lên, mỉm cười, "Chỉ là để đề phòng mà thôi." Phó Vân Anh khẽ nói: "Kinh thành khác với Kế Châu, Tuân Hóa..." "Trẫm biết." Lời của nàng còn chưa dứt, Chu Hòa Sưởng thấy nàng đã lạnh tới mức run rẩy, ngắt lời nàng, cầm tay nàng. Mới phi ngựa đi thẳng một mạch từ ngoài cung vào, tay nàng lạnh ngắt, ngón tay đã hơi cứng lại. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Chu Hòa Sưởng đã buông tay nàng ra, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, đi vào trước rồi nói sau." Nội quan xung quanh cuối cùng cũng chạy tới nơi, xúm lại quanh hai người đi vào trong. Noãn các ấm áp như xuân, vén bức rèm dày lên, trong phòng có một hương thơm nồng đậm, trong góc tường là bốn chậu than, than cháy đượm, trên bàn cao bên cạnh là lấy bình hoa tươi hiếm có vào thới tiết này, hương hoa thanh thanh ngòn ngọt. Chu Hòa Sưởng cầm chén trà nóng Cát Tường bưng tới, nhét vào tay Phó Vân Anh, cầm tấu chương đưa cho nàng đọc. "Đây là thư thỉnh tội mà thuộc hạ của Từ Đỉnh gửi tới. Lý do mà Kế Châu và Tuân Hóa bị công phá nhanh tới vậy là bởi trong thành có nội ứng." Phó Vân Anh không quan tâm với việc làm ấm tay, mở tấu chương ra đọc kỹ. Tuân Hóa thất thủ, một phần lớn là do thực lực giữa ta và địch chênh lệch nhau quá lớn, không chuẩn bị đầy đủ đã nghênh chiến, quân đội ở Liêu Đông chạy về tới thành Tuân Hóa còn chưa kịp vào thành đã bị Vệ Nô bao vây, căn bản không có cơ hội chống cự. Kế Châu do đích thân Từ Đỉnh trấn giữ, quân đội canh giữ trong thành tới sớm hơn quân đội Vệ Nô hai ngày, chuẩn bị tương đối đầy đủ. Tuy nhiên, Từ Đỉnh bận điều binh khiển tướng, đào hào sâu ngoài thành, nhưng lại sơ sót trong khâu phòng giữ trong thành, làm cho nội ứng nắm được cơ hội mở cửa thành, để quân đội Vệ Nô đi thẳng vào thành. Phó Vân Anh thắc mắc, "Quân đội Vệ Nô nhìn rất khác người Trung Nguyên, sao mà trà trộn vào thành làm nội ứng được?" Chu Hòa Sưởng cười lạnh một tiếng, "Bởi vì nội ứng là người Trung Nguyên." Nội ứng giả làm người dân bình thường đi vào thành, nhân lúc đêm tối phóng hỏa đốt doanh trại, tấn công quân đội thủ thành, mở cửa thành, đón quân Vệ Nô vào thành. Kế Châu vốn có thể ngăn cản gót sắt của Vệ Nô nhưng lại bị công phá dễ dàng như thế. Chu Hòa Sưởng uống một ngụm trà rồi nói: "Trong quân đội Vệ Nô có rất nhiều người Mông Cổ, nhưng cũng có người Trung Nguyên. Các vị các lão nói với Trẫm, bên cạnh thủ lĩnh Vệ Nô có mưu sĩ, hơn một nửa trong số chúng là người Hán. Những mưu sĩ người Hán này tích cực hiến kế, chủ động vào thành làm nội ứng, bởi vậy chúng mới có thể nội ứng ngoại hợp." Phó Vân Anh nhíu mày. Thì ra là thế. "Không biết trong thành đã có mật thám của Vệ Nô trà trộn vào hay chưa, những chuyện như thế này khó mà đề phòng được, cần phải chuẩn bị thật sớm." Chu Hòa Sưởng ngồi xếp bằng, từ từ nói, "Nếu như mười ngày nửa tháng sau Vệ Nô vẫn không rút lui thì rất có thể trong thành sẽ rối loạn, đến lúc đó bên trong đã loạn, bên ngoài lại có quân đội Vệ Nô, Trẫm chưa chắc có thể bảo vệ được Hoàng Thành." Nói xong, hắn buông một tay, ngửa người ra sau, tựa vào chiếc gối gấm màu đen đằng. "Trẫm biết kinh thành phòng thủ kiên cố nhưng đề phòng thì vẫn phải đề phòng, nhỡ đâu lại giống Mạt Đế của triều trước thì sao?" Sắc mặt Phó Vân Anh thay đổi. Mạt Đế triều trước có kết cục quá thê thảm, tới lúc ông ta muốn đưa các hoàng tử ra khỏi kinh thành, Hoàng Thành đã bị công phá. Cả nhà Mạt Đế phải giả thành dân thường chạy ra khỏi cung, ngay sau đó lại bị đại thần bán đứng, mất mạng cả nhà. Chu Hòa Sưởng cười hề hề, "Được rồi, Trẫm biết nói như thế không may mắn, đệ không cần lo lắng, Trẫm là Thiên tử, Thiên tử không cần kiêng kị mấy cái đó!" Thấy hắn đã quyết như thế, Phó Vân Anh không khuyên nữa, hỏi: "Hoàng trưởng tử ở bên ngoài có an toàn không?" Chu Hòa Sưởng gật đầu, "Bên ngoài có người tiếp ứng... Hơn nữa người trong cung cũng không biết ông già đưa nó ra ngoài cung." Phó Vân Anh tạm yên lòng. Tuy Lão Sở Vương vô cùng bừa bãi nhưng khả năng chạy trốn của ông ta là bậc nhất, Hoàng trưởng tử mà đi theo ông ta sẽ rất an toàn. Nàng đặt chén trà xuống, xin phép ra ngoài. "Vân ca nhi, khoan đã." Chu Hòa Sưởng gọi nàng lại, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng đứng lại, chờ hắn dặn dò. Chu Hòa Sưởng không nói, phẩy tay. Nội quan và cung nhân đứng hầu trong điện khom người lui ra ngoài, tiếng áo quần cọ vào nhau sột soạt. Một lúc sau, trong điện chỉ còn hai người họ. Mùi hương dường như trở nên nồng hơn. Chu Hòa Sưởng ngồi thẳng người nhìn nàng. Nàng mặc một bộ quan phục đỏ thẫm rất rộng, eo mang thắt lưng to bản đính vàng, đeo bài ngà, ấn tín, dây đeo, ngọc bội, đầu đội mũ sa, mặt mày thành tú, khí thế bừng bừng. Hắn ngồi, Phó Vân Anh đứng, lúc hắn nhìn nàng còn phải hơi ngước lên, đôi mắt sáng ngời có thần, đầy vẻ chăm chú. Nàng cúi đầu, không chú ý tới ánh mắt dần trở nên thâm thúy của hắn. Chẳng biết tại sao lại dường như quay lại cái đêm họ gặp nhau lần đầu tiên, bóng đêm thanh lãnh, hội đèn lồng đông đúc vui vẻ, hắn nhìn theo bóng Vân ca nhi, dần dần biết mất ở nơi đèn lồng không soi đến nữa, thầm nghĩ, thiếu niên này thật hợp tính ta, ta muốn làm bạn với "y". Hắn nói với Vân ca nhi hắn tên là Dương Trung Bình, đình dùng những thỏi bạc trắng bóng để lung lạc "y". Không thích hắn cũng không sao, dù sao thì cũng phải thích tiền chứ? Hắn có rất nhiều tiền, nhất định có thể giữ chân người bạn này. Đó là lần đầu tiên hắn bỏ ông già lại, lén trốn ra khỏi phủ Võ Xương. Lúc bị bọn cướp bắt đi đòi tiền chuộc, Vân ca nhi không bỏ rơi hắn, lần này cũng thế. Trầm mặc hồi lâu, Chu Hòa Sưởng lẳng lặng mỉm cười. "Lúc về sai người đun canh gừng mà uống, đừng để cảm lạnh." Nói dứt lời, hắn cúi đầu lật tấu chương ra đọc. Qua khóe mắt, hắn nhìn nàng từ từ ra khỏi noãn các. ... Phó Vân Anh ra khỏi noãn các, trong lòng vẫn canh cánh chuyện thủ thành. "Đại nhân, xin dừng bước." Cát Tường lạch bạch chạy theo nàng. "Đại nhân, trước khi đi, Quy Hạc đạo trưởng đã để lại thư cho Vạn tuế gia." Phó Vân Anh ừ một tiếng, không mấy để ý. Cát Tường nói: "Nô cảm thấy có gì đó lạ lắm, thầm tìm hiểu một chút. Hóa ra Quy Hạc đạo trưởng đưa cho Kim Ngô Vệ hai phong thư, còn dặn dò Kim Ngô Vệ đầu tiên đưa phong thư thứ nhất lên cho Vạn tuế gia trước. Nếu ngài quay lại thì lập tức thiêu hủy phong thư thứ hai. Nếu ngài không trở về thì trình phong thư thứ hai lên cho Hoàng thượng." Bước chân Phó Vân Anh khựng lại. "Phong thư thứ hai đang ở đâu?" Cát Tường thì thầm: "Khi nãy ngài vừa về cung, Kim Ngô Vệ đã đốt phong thư thứ hai rồi, lúc nô phát hiện ra thì chỉ còn tro tàn." Gió thổi qua, làm phồng ống tay áo, đôi bàn tay của Phó Vân Anh trong tay áo dần dần nắm chặt. Lão Sở Vương giỏi thật, hóa ra xúi giục nàng rời kinh thành lại là để thử nàng! Hoàng trưởng tử còn nhỏ. Nếu nàng thật sự có tâm tư gì, đương nhiên sẽ muốn nâng đỡ Hoàng trưởng tử còn trong tã lót hơn là một người đã trưởng thành, biết suy nghĩ, đã thành hôn sinh con như Chu Hòa Sưởng. Nàng có thể đoán được nội dung của phong thư thứ hai. Nếu nàng không quay về có nghĩa là nàng không thật lòng với Chu Hòa Sưởng, trong phong thư thứ hai, chắc chắn Sở Vương khuyên Chu Hòa Sưởng đề phòng nàng. Chỉ khi bản thân nàng chủ động trở về, Sở Vương mới thật sự tin tưởng nàng. Vậy thì phong thư thứ nhất viết những gì? Nàng đã quay lại, Chu Hòa Sưởng chỉ đọc được phong thư thứ nhất, trong thư chắc chắn nhắc đến nàng, nếu không Lão Sở Vương đã chẳng sắp xếp như thế. Phó Vân Anh đứng nơi đầu gió, thất thần một lát. Lúc này, một đoàn người vội vàng đi tới từ phía đối diện. Nhìn thấy nàng, một người trong số đó lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không nén nổi sự kích động, bước nhanh lên phía trước, kêu to một tiếng: "Đại nhân!" Phó Vân Anh đang trầm tư bỗng hoàn hồn, nhìn về phía đó. Viên Tam bước nhanh về phía nàng. Bởi đang ở trong cung, hắn chỉ có thể gọi nàng là "đại nhân". Đám quan văn vây quan mấy vị các lão đang ở phía sau hắn, có Phạm Duy Bình, Uông Mân, đi cuối cùng còn có một người đàn ông mặc áo bào đỏ thẫm, mặt mày tuấn tú, đó là Thôi Nam Hiên. Đầu tiên, Phó Vân Anh chào hỏi Phạm Duy Bình và những người khác. Bọn họ đang vội, chỉ gật đầu chào hỏi nàng rồi lướt qua bên người nàng. Nàng gọi Viên Tam lại, "Sao ngươi lại ở đây thế này?" Viên Tam gãi đầu, ưỡn ngực đầy vẻ tự hào, nói: "Lão đại, ta lập công rồi." Sau kỳ thi hội, Phó Vân Anh sắp xếp cho Viên Tam đi Lương Hương. Lần này Vệ Nô đột kích, gót sắt đạp nát vùng phụ cận kinh thành, cũng tới Lương Hương cướp bóc. Viên Tam tổ chức cho người dân trong huyện ngoan cường chống trả, giết được tên cầm đầu một toán quân nhỏ, nghe nói còn hậu duệ vương tộc của đối phương, Chu Hòa Sưởng triệu hắn vào kinh định ban thưởng cho hắn. Tuy hắn chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Phó Vân Anh vẫn tưởng tượng ngay ra cảnh tượng nguy hiểm lúc ấy, "Ngươi không đọc binh thư, không biết đánh trận mà cũng lên chiến trường sao?" Viên Tam lắc đầu nói: "Lương Hương đến tường thành còn không có, quân đội canh giữ chỉ có mấy chục người bọ, làm sao mà đánh thắng được mười mấy vạn quân Vệ Nô cơ chứ, ta có ngu đâu mà đứng ì ra đó thủ thành? Ngày đó lão đại phái người tới nhắc nhở ta, bảo ta đưa dân chúng lên núi trốn, ta nhanh chóng dẫn dân trong huyện rút lui. Có rất nhiều người xót của, không muốn rời nhà, ta nhét thẳng bọn họ vào xe lừa kéo đi. Quân đội Vệ Nô cướp sạch lương thực và vàng bạc rồi đi luôn, chỉ để lại mấy chục tên. Ta số may, nhân lúc bọn chúng bị tụt lại phía sau, dẫn người theo giết cho bằng hết. Chúng ta mai phục, vây chặt đám Vệ Nô đang đánh chén no say kia lại, còn giết được thủ lĩnh toán quân của bọn chúng nữa." Lúc nói chuyện, mắt hắn sáng bừng, vẻ mặt như đang chờ được khen ngợi. Phó Vân Anh không nói lời nào, hắn vẫn luôn khom lưng, nhìn nàng, ra vẻ đáng thương lắm, may mà còn chưa tủi thân. Nội quan đi tới giục hắn vào trong điện, hắn nhất quyết phải chờ Phó Vân Anh khen hắn, vẫn không nhúc nhích. Phó Vân Anh lắc đầu bật cười, "Ngươi làm tốt lắm." Mặt Viên Tam lập tức hớn hở hẳn lên, đi theo nội quan vào trong điện. Chu Hòa Sưởng khen Viên Tam có dũng có mưu, đầu tiên thưởng cho hắn nhiều vàng bạc, cứ ghi công lại đó trước, đợi sau khi đánh đuổi được Vệ Nô sẽ ban thưởng thêm. ... Trời đã về đêm, tổng đốc Từ Đỉnh thất thểu thoát khỏi Kế Châu, dẫn mấy ngàn quân bại trận chạy về kinh sư. Từ Đỉnh tự biết mình chẳng còn mặt mũi nào mà gặp Chu Hòa Sưởng, viết huyết thư, nguyện lấy cái chết để tạ tội nhưng không muốn chết uất ức như thế, khẩn cầu được tử chiến một trận với Vệ Nô. Chu Hòa Sưởng cũng không trách cứ hắn nhiều, cho phép hắn dẫn binh vào thành, trấn chỉnh lại quân đội, để hắn giữ cửa thành phía nam với hai vị tổng binh khác. Các vị các lão đã bàn bạc xong với nhau, nhất trí rằng quân đội không giỏi đối đầu trực tiếp, không thể chủ động tấn công, giờ chỉ có cách dựa vào thành trì để đánh. Những quan viên trẻ tuổi cởi quan bào, mặc lên người những chiếc áo tay bó nhẹ nhàng, dễ vận động, động viên dân chúng trong thành gia cố tường thành, gom góp gạch đá, đào hào quanh thành... Các nhà giàu trong thành đã chạy trốn gần hết, những người còn lại chưa đi cũng muốn bảo vệ mạng sống, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quan phủ. Mưa gió sắp đến. Đêm nay, có rất nhiều người thao thức đến sáng. ... Hôm sau chính là ngày mười tám tháng Chạp, đúng theo như dự tính của trạm canh gác, thủ lĩnh Vệ Nô dẫn hơn mười vạn đại quân tới dưới thành Bắc Kinh. Lúc vầng mặt trời đỏ vừa nhô lên, tiếng vó ngựa đã vang rền như sấm, vô số thiết kỵ Vệ Nô như một dòng nước lũ đen đặc cuồn cuộn xuất hiện từ phía chân trời xa tít, khí thế như thể che trời lấp đất, không gì chống đỡ nổi, hướng về Tử Cấm Thành. Mấy vạn kỵ binh cưỡi chiến mã, cầm cung tên trong tay, múa trường đao, lao thẳng về phía Tử Cấm Thành, tiếng gào đầu kích động vang tận trời xanh. Bùn tuyết màu nâu xám văng tung tóe khắp nơi. Đất đai chấn động, Tử Cấm Thành hùng vĩ dường như cũng sợ hãi sự hung ác, tàn nhẫn của quân đội Vệ Nô, run lên nhè nhẹ. Quân đội Vệ Nô mà ai cũng sợ đã tới thật rồi, vậy mà không khí trong thành lại không nặng nề áp lực giống như trước kia nữa, quàn bộ quân đội trông giữ trong thành và dân chúng chỉ có một niềm tin duy nhất: Nhất định phải bảo vệ cổng thành! Dù chết cũng không thể để Vệ Nô mở được cổng! Quân đội Vệ Nô chia làm hai đạo quân, một đạo quân nằm dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh, tấn công quân đội vừa được đưa tới đang đóng bên ngoài kinh thành, trong khi đó một đạo quân khác tấn công mãnh liệt vào cửa thành phía nam, nơi những binh lính còn lại của đội quân Liêu Đông đang bảo vệ. Các tướng sĩ nâng cao tinh thần, anh dũng nghênh địch, bảo vệ tường thành. Vệ Nô bày trận, đầu tiên lấy đại pháo ra, nhằm thằng quan đội canh giữ dưới thành mà bắn. Trên tường thành, dưới sự chỉ của trưởng quan, binh lính thủ thành nét đạn pháo bắn trả. Quân đội Vệ Nô được huấn luyện có bài bản, đầu tiên dùng pháo oanh kích trước, sau đó mới dùng người để áp trận. Hai bên bắn phá lẫn nhau. Trong tiếng nổ vang ầm ầm, Phó Vân Anh đi theo sau Chu Hòa Sưởng, bước lên tường thành. Các vị đại thần phản đối mãnh liệt việc Chu Hòa Sưởng rời khỏi Hoàng Thành, sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn trên chiến trường. Hắn nhất định đòi đích thân đi tới tuyến đầu, các vị đại thần không còn cách nào khác, chỉ có thể tăng số người theo sát bảo vệ cho hắn. Chu Hòa Sưởng bước lên tường thành, vịn tay vào bệ quan sát trên cao, nhìn quân sĩ đang chém giết dưới tường thành, mặt mày nghiêm túc. Dưới thành, quân lính hai bên chiến đầu kịch liệt, quân đội Vệ Nô ai cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lúc nào cũng có thể giương cung, trường đao trong tay quét qua, đầu người lăn lống lốc dưới đất. Sau đợt oanh kích bằng pháo, một vạn quân Vệ Nô đột kích từ phía tây, mấy ngàn quân yểm hộ hai bên liều chết xông lên, ngồi trên lưng ngựa, vung đao chém giết suốt dọc đường, nhanh chóng cắt xé đội hình quân đội canh giữ dưới thành. Đứng trên tường thành, thấy quân Vệ Nô đuổi theo quân đội canh giữ tới sát tường thành, mặt Chu Hòa Sưởng xanh mét. Chiến tranh thật tàn khốc. Tận mắt chứng kiến quân đội canh giữ dưới thành liên tục thất bại lùi về sau, chẳng mấy chốc đã thiệt hại hơn một nửa, binh lính thủ thành vẫn không hề hoảng loạn, vẫn tiếp tục nhét đạn pháo như cũ. Mấy người truyền giáo có hiểu biết về quân sự cũng đứng trên tường thành giúp bọn họ chỉ huy, bị tiếng gào của quân đội Vệ Nô dưới thành dọa cho sợ run bần bật, liên tục khoa tay trước ngực, lẩm nhẩm tên bị thần linh mà bọn họ tin tưởng. Thật ra Phó Vân Anh rất khâm phục mấy người Bạch Trường Nhạc, tuy bọn họ tinh ranh khôn khéo, nhưng vì tín ngưỡng, họ tình nguyện hiến dâng cả mạng sống của mình. ... Ngày đầu tiên thủ thành, quân đội canh giữ thương vong nghiêm trọng. Nhưng cửa thành vẫn được bảo vệ. Chu Hòa Sưởng lệnh cho binh lính thủ thành mở cửa thành ra, để quân đội canh giữ rút lui vào trong thành. Cửa thành phía bắc không có vấn đề gì. Ở cửa phía nam, binh lính còn sót lại từ Liêu Đông do Từ Đỉnh chỉ huy anh dũng chống cự Vệ Nô, hai bên giằng co, lửa đạn đồng loạt bắn phá. Rừng thương, mưa đạn, gươm đao, dù kẻ địch có mạnh tới đâu, quân Liêu Đông vẫn thề sống chết bảo vệ cửa thành, nhất quyết không lùi một bước. Trong trận chiến này, Từ Đình bị trọng thương, người be bét máu nhưng quân Liêu Đông đã chứng minh được bọn họ không bất lực như lời đồn. Đối mặt với gót sắt của Vệ Nô, bọn họ không hề sợ hãi! ... Màn đêm buông xuống, khắp mặt đất là những phần còn lại của tay chân đứt lìa, máu thịt bay tứ tung. Quân Vệ Nô đánh trống lui binh, mấy đạo quân chủ lực hợp lại với nhau ở phía nam, định hôm sau sẽ lại bắt đầu công kích. Quân đội canh giữ trong thành tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tập hợp lại quân đội, kiểm kê số lượng, chỉnh đốn đội hình. Chu Hòa Sưởng đi từ trên tường thành xuống, không quan tâm tới sự phản đối của các đại thần, đi tới thăm những tướng sĩ bị thương. Từ Đỉnh và những người khác trào nước mắt, quỳ xuống lễ bãi: "Thần nguyện thề sống chết bảo vệ kinh sư!" Binh lính thủ thành cũng ào ạt hưởng ứng, đuốc cháy hừng hực, hắt lên những khuôn mặt đầy vẻ trung thành, vô số người lên tiếng cùng một lúc, tiếng hô vang tận trời xanh. Không biết có phải đó là ảo giác của Phó Vân Anh hay không, trong ánh lửa lay động, nàng thấy Chu Hòa Sưởng cũng lung lay. Nàng đi tới phía sau hắn, "Hoàng thượng?" Chu Hòa Sưởng cúi xuống nhìn nàng, mặt tái nhợt, nương theo ánh đèn lồng để che giấu, tựa nhẹ lên người nàng. Mặt nàng không đổi sắc, đỡ hắn lên xe ngựa về cung. Nàng quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Chương. Phó Vân Chương hiểu ý, gật đầu khe khẽ, bước tới trấn an những quan tướng với vẻ mặt đầy kích động. Y ung dung, phong độ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. ... Bóng đêm đặc sánh, không trăng không sao. Xe ngựa cán lên nền tuyết, tuyết đọng bị ép xuống quá nhiều, đã cứng như đá. Chu Hòa Sưởng dựa vào gối mềm, mồ hôi rịn ra đầy trán, môi tái nhợt. Cát Tường quỳ bên cạnh lau mồ hôi cho hắn. Phó Vân Anh trầm mặc không nói. Chu Hòa Sưởng cười gượng, nói với nàng: "Vân ca nhi, không phải ta sợ quá đâu, thật đấy! Đừng truyền ra ngoài... nếu không ai cũng nghĩ Thiên tử bị Vệ Nô dọa cho sợ phát ôm thì còn ai chịu nguyện trung thành với ta nữa?" Phó Vân Anh đút cho hắn uống mấy ngụm nước ấm, "Ta biết, việc này sẽ không truyền ra ngoài, Hoàng thượng bận trăm công ngàn việc nên mới bị ốm, hoàn toàn không phải do sợ hãi." Mặt mày Chu Hòa Sưởng đầy vẻ uể oải, mí mắt nặng trĩu, "Thực ra sợ thì cũng hơi sợ thật, cơ mà cũng không đến nỗi sợ như thế..." "Ta biết, Hoàng thượng ngủ một lát đi. Giọng nói nàng rất nhẹ nhàng, Chu Hòa Sưởng nắm chặt tay áo nàng, cảm thấy thật yên tâm, từ từ nhắm mắt lại. Trở về cung, Cát Tường không để lộ ra điều gì, lặng lẽ gọi viện phán của Thái Y Viện tới. Viện phán vào cung Càn Thanh, nhìn thấy Chu Hòa Sưởng ngủ say trên long sàng, sợ tới mức run rẩy, vội vàng bước tới xem bệnh. Lát sau, mặt ông ta cuối cùng cũng thả lỏng, thở phào, "Mấy ngày nay Hoàng thượng làm việc quá sức, chỉ mệt thôi, ngủ một giấc là khỏi." Phó Vân Anh cũng thở phào. Khi nãy nhìn thấy mặt Chu Hòa Sưởng trắng bệch, nàng cứ tưởng hắn tái phát bệnh cũ. Cát Tường dặn dò viện phán không được nói linh tinh, tránh lòng quân dao động. Viện phán hầu hạ trong cung đã lâu, đương nhiên cũng biết nặng nhẹ, tỏ vẻ chắc chắn sẽ không để lộ tin tức. Chỉ chốc lát sau, cung nhân bưng canh thuốc đi vào. Chu Hòa Sưởng vẫn còn đang ngủ. Phó Vân Anh bảo Cát Tường trông nom bên cạnh, đang đi ra ngoài, quần áo hơi lay động, tay áo trong tay Chu Hòa Sưởng đã trượt ra. Hắn hừ nhẹ một tiếng, mở bừng mắt. Cát Tường vội đỡ hắn dậy, đút canh thuốc cho hắn ăn. Phó Vân Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài bình phong, tối đen, chẳng thấy gì. Chu Hòa Sưởng bảo nàng ngồi xuống, chỉ vào canh thuốc, "Đệ cũng ăn một ít đi." Phó Vân Anh nói: "Đây là dược thiện, không thể ăn bừa." Chu Hòa Sưởng mỉm cười, "Thế thì đừng dùng." Hắn quay sang nói với Cát Tường, "Bảo Ngự Thiện Phòng mang đồ ăn lên." Tuy quân đội Vệ Nô như hổ rình mồi nhưng trong cung vẫn chuẩn bị đồ ăn Tết, Ngự Thiện Phòng mau chóng bưng há cả thịt dê nóng hổi, lưỡi lợn ngâm rượu, hải sâm xào gân, bánh cuộn mứt táo, còn có một đĩa cam canh Giang Nam lên. Phó Vân Anh không từ chối, ngồi xuống ăn một bát há cảo thịt dê, cầm một quả cam canh. Cát Tường thu dọn xong bàn ăn, khom người lui ra ngoài. Đèn lồng phát ra ánh sáng vàng ấm áp, trong điện trải gạch vàng, ánh đèn hắt xuống sàn nhà, ánh lên ánh sáng lộng lẫy. Chu Hòa Sưởng gỡ quan vấn tóc trên đầu xuống, dựa người vào long sàng, thấy Phó Vân Anh bóc cam canh, thấy thèm thèm, đưa tay ra phía đĩa cam. "Trẫm có thể ăn cái này không?" Phó Vân Anh gật đầu, thái y không bảo hắn phải kiêng khem gì cả, đưa tay kéo đĩa cam lại gần. Chu Hòa Sưởng cầm một quả cam canh, bóc vỏ, tách mấy múi bỏ vào miệng. Đang định khen ngọt, bên tai bỗng truyền tới một câu: "Hoàng thượng, có phải ngài biết rồi không?" Chu Hòa Sưởng ngây người. Sau đó "phụt" một tiếng, hắn đã phun múi cam canh trong miệng còn chưa kịp nuốt ra, làm ướt một mảnh chăn gấm. Hắn ho khan mấy tiếng che giấu, cười gượng, "Biết cái gì?" Phó Vân Anh nhìn hắn, "Hoàng thượng, thư mà Quy Hạc đạo trưởng đưa cho ngài có nhắc tới thần đúng không?" Chu Hòa Sưởng cứng họng, mãi không nói nên lời, tay chân luống cuống, đưa tay phủi phủi tay áo, không nhìn nàng, mắt láo liên. Phó Vân Anh bỗng mỉm cười, "Hoàng thượng, cảm ơn ngài." Chu Hòa Sưởng giật mình, động tác trên tay đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu. Đôi mắt trong trẻo của Phó Vân Anh nhìn thẳng vào hắn, vô cùng bình tĩnh. Hai người đều im lặng. Phòng lặng ngắt như tờ, lò hương trên bàn tỏa ra từng sợi khói trôi lững lờ. Một lát sau, Chu Hòa Sưởng thở dài, lắc đầu, phá tan sự im lặng, "Vẫn cứ coi muội là huynh đệ, hóa ra muội lại là em gái của ta. Đây là lỗi của Trẫm, để muội phải chịu thiệt thòi." Mí mắt Phó Vân Anh giật giật. Chu Hòa Sưởng dựa lại vào gối, cười nói: "Giờ thì Trẫm biết rồi, sau này trẫm sẽ che chở cho muội thật tốt, muội muốn làm quan thì làm quan, muốn làm công chúa thì làm công chúa, muội thích thế nào cũng được..." "Hoàng thượng." Phó Vân Anh ngắt lời hắn. "Vương gia nói vậy cũng chỉ có thể lừa bản thân ông ấy mà thôi. Ta không phải con gái ông ấy nuôi bên ngoài, cha ta là Phó lão đại, mẹ là Hàn thị, ta sinh ra ở Cam Châu, là con gái dân thường." Nếu muốn thẳng thắn thì không nên bịa đặt một lời nói dối khác. Chu Hòa Sưởng mãi vẫn không nói lời nào. Ánh đèn dầu mờ ảo, ngọn lửa lay động ngăn cách hai người, màn buông xuống, hình như có tiếng chuông vang lên thấp thoáng phía xa. Sau một hồi trầm mặc, Chu Hòa Sưởng lắc đầu, mỉm cười, hơi hơi có vẻ bỡn cợt, "Làm em gái ta không tốt sao? Người khác muốn cũng không được đâu đấy." Phó Vân Anh hơi nhìn xuống, khóe miệng cong lên. Chu Hòa Sưởng bật cười, khẽ nói: "Vừa rồi muội cảm ơn ta, cảm ơn ta vì điều gì?" Phó Vân Anh nhìn đĩa cam canh tròn trịa, nói: "Vương gia đã nói hết cho Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng sợ ta khó xử nên mới không vạch trần ta, mấy ngày nay cố ý giả vờ không biết... Vậy nên ta muốn cảm ơn ngài." Chu Hòa Sưởng nhướn mày, nhìn nàng thật sâu, khóe miệng cong lên. "Đúng thế đấy, thấy ta chu đáo với muội chưa." ... Thời khắc đọc được bức thư kia, Chu Hòa Sưởng cảm thấy chẳng thể nào tin nổi. Ông già nói với hắn, Vân ca nhi là con gái, năm đó có ông già giúp đỡ nên mới có thể tham gia thi hương. Chu Hòa Sưởng kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm. Vân ca nhi sao có thể là con gái? Tuy rằng Vân ca nhi thực sự xinh đẹp thanh tú nhưng hắn chưa từng hoài nghi về thân phận của Vân ca nhi. Con gái thì làm sao tới thư viện học được chứ? Lại còn có thể bình tĩnh giáo tiếp với một đám con trai? Lại còn nâng đỡ hắn đăng cơ, giúp hắn bày mưu tính kế, cân bằng triều đình cho hắn? Lúc ở thư viện, hai người bọn họ ở chung một viện, từ trước đến nay hắn chưa từng phát hiện Vân ca nhi có điểm nào kì quái... Sau khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi, Chu Hòa Sưởng bắt đầu nghĩ lại một cách kỹ càng về những chuyện trước kia. Thảo nào lần nào đám học sinh ra sông bơi lội, Vân ca nhi cũng ngồi trên bờ sông canh quần áo cho bọn họ. Không đúng, cả một đám bọn họ cởi trần trùng trục, Vân ca nhi khi ấy cũng ở đó, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, làm gì có biểu hiện gượng gạo gì đâu? Nếu là con gái, thấy bọn họ cởi sạch thì thể nào cũng phải ngượng ngùng một tẹo chứ? Ngoài ra, ngày nắng nóng, học sinh đường Đinh cởi trần nằm ngoài hành lang ngủ. Vân ca nhi dậy sớm, sáng nào cũng lách người giữa một đống thiếu niên choai choai nằm tênh hênh trên mặt đất, cũng làm gì có biểu hiện khó chịu gì đâu? Nói giống đi, hình như cũng thật sự hơi kì quái. Nhưng nói không giống đi, thì hình như cũng có thể giải thích được. Chu Hòa Sưởng kinh ngạc mãi không hoàn hồn lại được. Người hắn vẫn luôn coi là anh em tự nhiên lại biến thành nữ giới... Cái cảm giác này thật không thể diễn tả bằng lời được. Hắn ngồi yên như thế thật lâu. Đột nhiên hắn thấy rất tức giận. Sao Vân ca nhi lại lừa hắn được cơ chứ? Còn lừa lâu như thế! Hắn đã nói thật về thân phận của mình với Vân ca nhi rồi cơ mà! Tuyệt giao! Phải tuyệt giao! Đột nhiên hắn lại cảm thấy Vân ca nhi thật đáng thương, vốn là con gái mà lại phải đặt mình giữa một đám đàn ông con trai, lúc nào cũng phải đề phòng bị bại lộ thân phận. Muội ấy phải gánh chịu bao nhiêu áp lực chứ? Muội ấy còn bị hắn phái đi Kinh Tương thuyết phục lưu dân đầu hàng... Ai, hay vẫn cứ tha thứ cho Vân ca nhi đi, muội ấy có nỗi khổ riêng. Đột nhiên hắn lại cảm thấy không thể tưởng tượng nối, huynh đệ tốt sao lại biến thành con gái rồi? Đột nhiên mặt hắn đỏ bừng, còn nhớ hồi ở thư viện, hắn đã đề cử rất nhiều tiểu thuyết diễm tình cho Vân ca nhi đọc, Vân ca nhi tỏ ra không có hứng thú gì, hắn thấy tiếc ghê, Vân ca nhi hiền lành quá... Chu Hòa Sưởng siết bức thư trong tay, mặt lúc xanh lúc trắng, lúc hồng lúc tím, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được. Vân ca nhi là con gái! Hắn lưỡng lự không biết phải làm gì bây giờ. Mãi tới khi tiễn mấy vị tổng binh ra khỏi cung Càn Thanh, đứng trên đài, nhìn thấy Vân ca nhi bước trên nền tuyết, đi từng bước từng bước một về phía mình, hắn đột nhiên cảm thấy sự phiền não của mình thật buồn cười. Thời khắc ấy, hắn trở lại bình thường. Vân ca nhi là nam hay là nữ thì khác gì nhau chứ? Muội ấy vẫn là Vân ca nhi mà hắn biết. Trước kia, hắn coi Vân ca nhi là em trai, sau này coi muội ấy là em gái không phải tốt rồi sao? ... Chu Hòa Sưởng ngồi dậy, cầm một quả cam canh khác, bóc vỏ, đặt thịt quả vào tay Phó Vân Anh. "Vân ca nhi, xin lỗi muội." Phó Vân Anh cầm quả cam bóc vỏ, nhìn hắn đầy thắc mắc. Môi Chu Hòa Sưởng vẫn nhợt nhạt, hắn nghiêm túc nói: "Ta là bạn của muội nhưng không biết cái khó của muội. Muội giúp ta rất nhiều nhưng ta lại chẳng giúp gì được cho muội. Mấy năm nay, một người con gái như muội nhất định đã phải vất vả rất nhiều, thiệt thòi rất nhiều, vậy mà ta chẳng biết gì... Giờ ta biết cả rồi, muội đừng sợ, có chuyện gì ta cũng có thể giúp muội." Phó Vân Anh sững sờ trong chốc lát, "Ta giấu giếm Hoàng thượng, ngài không tức giận sao?" Chu Hòa Sưởng cười, xua tay, đầy vẻ phóng khoáng. "Trước đây muội cũng không cố ý lừa ta. Lần đầu tiên ta gặp muội, muội đã là Vân ca nhi rồi... Muội có cái khó của muội, trước kia muội không tức giận chuyện ta giấu giếm thân phận Thế tử, ta cũng thế." Phó Vân Anh cúi đầu nhìn quả cam trong tay, trầm mặc hồi lâu rồi mỉm cười. Đối với nàng mà nói, nụ cười này đã đủ để nói lên sự cảm động trong lòng nàng lúc này. Chu Hòa Sưởng biết nàng kín đáo, tế nhi, có rất nhiều thứ sẽ không nói ra thành lời, thấy mặt nàng giãn ra cũng cười theo. "Ông già mà nói cho ta sớm một chút có phải tốt không." Hắn cảm thán, "Thế thì ta có thể giúp đỡ muội nhiều hơn." Phó Vân Anh tách quả cam canh làm đôi, đưa cho hắn một nửa, "Hoàng thượng không cần áy náy, mấy năm nay ta sống rất tốt, không phải vất vả nhiều... Có người vẫn luôn ở bên cạnh ta." Chu Hòa Sưởng nhướn mày nhìn nàng, tách một múi cam canh ra nhét vào miệng, nhẹ nhàng nhai. "Thế thì tốt rồi." Hắn còn đang cân nhắc phải chọn phò mã thế nào đây, nhưng xem ra Vân ca nhi đã có ý trung nhân. Nếu Vân ca nhi là con trai, Chu Hòa Sưởng sẽ không nhúng tay vào chuyện hôn nhân của đệ ấy, nhưng giờ Vân ca nhi lại là một cô gái... không thể nào không lo nghĩ. Đúng là em trai và em gái khác nhau thật. Chu Hòa Sưởng suy nghĩ một hồi, cười hề hề, "Vân ca nhi à, nói thật với muội nhé, ta đã muốn nói với muội từ lâu rồi, đúng là đôi khi muội thật giống một cô gái, tuy là động tác cử chỉ, đi đứng không giống nhưng muội đẹp mà! Ngoài ra ngày nào muội cũng thoa phấn, người thơm ơi là thơm..." Phó Vân Anh không nói gì, mặc cho hắn trêu chọc. Chu Hòa Sưởng nói tiếp: "Cơ mà muội nóng tính quá đi mất, ta thông cảm cho muội, sợ muội xấu hổ nên mới kìm nén không nói ra." Cuối cùng cũng có thể nói hết những suy nghĩ trong lòng, hắn rất vui vẻ, nhưng giọng nói vẫn cứ càng ngày càng nhỏ lại, mí mắt như sắp dính lại với nhau, chống cự trong chốc lát rồi dựa vào gối ngủ thiếp đi. Phó Vân Anh đợi một chút rồi đứng dậy ra cửa, gọi Cát Tường vào hầu hạ. Đúng lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng ầm ầm như sấm rền. Sét đánh sao? Phó Vân Anh đi ra khỏi nội điện, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cao đen kịt. Ngay sau đó, đồng tử trong mắt nàng co rút lại. Trên bầu trời cao đen đặc nặng nền, đột nhiên hiện ra vô số tia sáng màu bạc, chiếu sáng một khoảng trời. Từng tia sáng bạc bắn lên trời cao rồi lục tục rơi xuống, kéo theo một cái đuôi thật dài, tựa như những vì sao rơi từ trên bầu trời xuống, vô cùng lộng lẫy. Tiếng chuông, tiếng trống, tiếng kèn lần lượt vang lên, trong cung rối loạn, Kim Ngô Vệ nhanh chóng lao về phía cung Càn Thanh. "Hộ giá!" Trong phòng, Chu Hòa Sưởng giật mình tỉnh giấc, khoác áo choàng, bảo Cát Tường dìu hắn ra ngoài. "Vệ Nô phát động tập kích ban đêm sao?" Phó Vân Anh bước về phía hắn, lắc đầu, chỉ về phía nam, "Không, Hoàng Thượng, ngài xem." Chu Hòa Sưởng nhìn theo hướng tay nàng chỉ, bầu trời phía nam đỏ rực lên, giống như ráng hồng giữa mùa hạ. Phía bắc pháo hoa nổ ầm ầm, như vô số ánh sao rơi xuống, một khoảng trời sáng rực. Phía nam lửa chảy hừng hực, ngọn lửa bốc cao mấy trượng, một khoảng trời đỏ ối. Chu Hòa Sưởng lẩm bẩm một câu, "Là doanh trại của Vệ Nô." Quân đội canh giữ chỉ có thể dựa vào thành trì để nghênh địch, không thể phát động phản công. Người của Binh Bộ không hề lên kế hoạch đánh lén ban đêm, sao quân đội Vệ Nô lại tự nhiên náo loạn thế kia? Tử Cấm Thành đang say giấc bị những âm thanh vang tận mây xanh đánh thức hoàn toàn, người dân chạy ra khỏi nhà, chỉ lên những hiện tượng kì lạ trên bầu trời, chặc lưỡi ngạc nhiên. Binh lính siết chặt trường thương, chuẩn bị đội hình đón địch. Mấy người tổng binh ra khỏi lều trại, tụ tập lại một chỗ, cao giọng hỏi nhau xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Tiếng người ầm ĩ, náo loạn vô cùng. Chu Hòa Sưởng đang yếu, nhất định phải ở lại cung Càn Thanh. Kim Ngô Vệ hộ tống Phó Vân Anh ra khỏi cung, nàng bước lên tường thành, phóng mắt nhìn ra xa. Doanh trại Vệ Nô đã biến thành một biển lửa. Tiếng kẻ địch kêu gào thảm thiết truyền tới. Trên tường thành, quân đội canh giữ đồng loạt hô to. Phó Vân Anh vịn lên bệ quan sát, lòng chấn động. Chẳng biết từ khi nào Lý Xương đã xuất hiện phía sau nàng. Trong tiếng hoan hô, hắn cười tủm tỉm, chắp tay nói: "Đại nhân, Nhị gia bảo sắp tới sinh nhật ngài, đây là quà mừng sinh nhật của ngài." Là Hoắc Minh Cẩm sao? Phó Vân Anh kinh ngạc, khóe miệng cũng cong lên. Trận này bọn họ thắng chắc rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]