Chương trước
Chương sau
Phó Vân Anh biết bản thân mình hiện giờ ở địa vị cao, cây to đón gió nhưng lại dám chỉ dẫn theo tám người ra khỏi thành, đương nhiên đã có chuẩn bị chu toàn từ trước.
Không nói đến chuyện mấy người Kiều Gia ai cũng có thể lấy một địch trăm, chỗ này còn gần kinh sư như vậy, nàng chỉ cần phát cảnh báo, người tiếp ứng nàng sẽ nhanh chóng tới ngay.
Nàng lấy chủy thủ phòng thân ra, nắm chặt trong tay, bảo Kiều Gia phóng tín hiệu.
Kiều Gia lấy cung cài tên, đứng chắn ngay trước mặt nàng và Phó Vân Chương, giương cung, mấy tiếng vèo vèo vang lên, hắn bắn ba mũi tên lên trời cao.
Mũi tên bay nhanh lên bầu trời, xé rách không trung, phát ra âm thanh sắc bén.
Sau khi bắn mấy mũi tên, tiếng vun vút còn chưa kịp dừng lại, hắn lập tức vứt cung và túi tên sang một bên, rút đao ra.
Phó Vân Anh xuống ngựa, kéo dây chương, trấn an con ngựa vừa chấn kinh.
Tiếng gầm giận dữ, tiếng chém giết, tiếng người ngã xuống đất, tiếng mũi tên đâm vào da thịt vang vọng khắp con đường núi yên tĩnh.
Nàng quay đầu lại nhìn Phó Vân Chương ở phía sau, y chau mày, mặt mày cực kỳ bình tĩnh, ôm chặt lấy bả vai nàng, dùng thân thể của mình che chắn cho nàng khỏi cơn mưa tên từ bốn phương tám hướng đang lao tới.
"Nhị ca, muội không sao." Nàng nói.
Phó Vân Chương cúi đầu, mỉm cười với nàng, vẫn không buông tay.
Ở ngã rẽ vào đường núi, nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía trước truyền lại, hộ vệ vội vàng bảo phu xe dừng xe ngựa, chạy tới sườn núi, giơ tay phải lên trán, nhìn ra xa.
"Đại nhân, mấy người Phó đại nhân bị tập kích rồi!" Hộ vệ chạy về bên cạnh xe ngựa, cao giọng nói.
Vén màn xe lên, Thôi Nam Hiên và Ngô Đồng Hạc nhìn nhau, Thôi Nam Hiên hỏi hộ vệ: "Ai mai phục?"
"Tiểu nhân không biết ạ, đối phương có chuẩn bị kỹ càng, còn có cả cung thủ, ít nhất cũng phải hơn năm mươi người!"
Thôi Nam Hiên ra khỏi xe ngựa, bước lên chỗ cao, nhìn về phía xa.
Mấy chục người đang bao vây xung quanh anh em Phó Vân, đám hộ vệ nỗ lực chống chọi, không để cho sát thủ tới gần nhưng dù sao hai đánh một chẳng chột cũng què, mấy người như vậy làm sao có thể địch nổi mấy chục người.
Ngô Đồng Hạc cũng xuống xe theo, khập khiễng đi tới phía sau Thôi Nam Hiên, "Đại nhân, những sát thủ đó có phải là người của bên Quảng Đông không?"
Thôi Nam Hiên lắc đầu, "Sau khi đặt chân đến Bắc Trực Lệ, những người truy sát chúng ta đã không còn dám xuất hiện vào ban ngày nữa rồi. Chỗ này đã nằm trong địa phận kinh sư, làm gì có kẻ nào dám ra tay giữa ban ngày ban mặt. Bọn chúng không phải cùng một toán người."
Ngô Đồng Hạc cố nén đau đớn trên vết thương, nôn nóng nói: "Đại nhân, bên Phó đại nhân chỉ có mấy người thôi, đối phương đông đúc mạnh mẽ, bọn họ nguy rồi! Chúng ta mau đi cứu bọn họ thôi."
Thôi Nam Hiên không nói gì.
Ngô Đồng Hạc đi theo Thôi Nam Hiên nhiều năm, biết tính hắn. Hắn lạnh lẽo vô tình, từ trước đến nay không bao giờ xen vào chuyện không liên quan đến mình. Quan điểm của hắn là mỗi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, chớ quan tâm đến sương trên nóc nhà người khác. Đừng nói đến tình đồng liêu, ngay cả lúc nhà vợ hắn gặp chuyện, hắn cũng không giơ tay giúp đỡ.
Chuyện đại nhân có cứu Phó Vân Hay không, không đến lượt Ngô Đồng Hạc xen vào, nhưng Phó Vân vừa mới cứu hắn, về tình về lý, hắn cũng không thể nào nhìn thấy Phó Vân gặp nạn mà làm như không thấy.
Hắn chắp tay nói: "Đại nhân, Phó đại nhân được Hoàng thượng cực kỳ nể trọng, lại liên tiếp lập công. Hiện giờ Hoàng thượng đã ban cho hắn tiến sĩ cập đệ, đây cũng là chuyện hiếm có, chắc chắn là để lót đường cho việc thăng chức sau này của Phó Vân, ngày hắn công thành danh toại hẳn cũng sắp tới. Hắn có tình bạn lâu năm với Hoàng thượng, còn là thành viên thi xã, có quan hệ khá tốt với quan viên bên phe Vương các lão, có danh tiếng vang dội trong dân, hết lòng hết sức xử lý việc giải trừ cấm biển giúp Hoàng thượng, qua lại thân thiết với phe phái chủ trương nới lỏng lệnh cấm biển trong triều và các thân sĩ ở Giang Nam. Nhân cơ hội này, ngài giúp đỡ hắn một lần, hắn là người có ân tất báo, sau này chắc chắn sẽ còn có tác dụng!"
Thôi Nam Hiên nhìn về phía trước, mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Trong ánh sáng loang loáng của đao kiếm, hắn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Phó Vân.
Dẫu chưa từng xác nhận, tất cả chỉ là sự hoài nghi của hắn, hắn cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin, nhưng lại luôn không thể không để ý đến Phó Vân, thậm chí lúc thấy Phó Vân gặp nguy hiểm còn chẳng kịp suy nghĩ gì, lao tới theo bản năng.
Điều này khiến hắn cảm thấy hắn không khống chế được bản thân, trở nên mềm yếu.
Hắn ghét nhất là mất khống chế.
"Phái hai người qua đó..." Thôi Nam Hiên từ từ siết chặt nắm tay trong tay áo, "Bảo Phó Vân nếu hắn chấp nhận một điều kiện của ta, ta có thể cứu hắn và anh của hắn."
Nếu chỉ lấy tính mạng của mình Phó Vân ra để đổi, với tính cách của "y", chưa chắc "y" sẽ chấp nhận, nhưng nếu thêm cả Phó Vân Chương, "y" nhất định sẽ đồng ý.
Ngô Đồng Hạc không biết điều kiện mà Thôi Nam Hiên nhắc đến là gì, nghĩ một lát rồi quyết định không khuyên thêm gì nữa.
Đại nhân đồng ý giúp đỡ đã là khó lắm rồi. Nếu như người gặp nạn là ai khác, điều đầu tiên đại nhân làm chắc chắn là vòng sang đường khác để đảm bảo về đến kinh sư an toàn chứ không phải dừng lại nghỉ chân ở đây nhìn sang bên đó.
Thôi Nam Hiên chọn lấy hai người, khe khẽ dặn dò mấy câu.
Hai người nọ khẽ thưa vâng, rút đao bên hông ra, nhảy lên lưng ngựa, phi thẳng một mạch nhanh như gió.
Nhân lúc hai bên đang tập trung hỗn chiến, không để ý, hai người nọ nhanh chóng tạo được một lỗ hổng, lao vào bên trong vòng vây.
Ngựa phi tới gần, mặt Kiều Gia hơi biến sắc, nhưng thấy bọn họ mặc giáp nhẹ, nhận ra là người mình, không lập tức chém xuống mà giơ đao nhìn bọn họ đầy cảnh giác.
Hai người nhanh chóng xuống ngựa, lấy bài ngà ra, nói: "Phó đại nhân, chúng ta tới cứu ngài! Vừa nãy ở trạm dịch, Phó đại nhân hẳn đã gặp chúng ta rồi."
Phó Vân Anh nhìn thoáng qua bài ngà đã nhận ra bọn họ.
Người của Thôi Nam Hiên tới cứu nàng à?
Nàng không những không buông lỏng cảnh giác mà còn cảnh giác hơn, siết chặt tay Phó Vân Chương, lui về phía sau mấy bước.
Hai hộ vệ không hiểu ra sao, nghĩ rằng nàng coi bọn họ là đồng lõa của sát thủ, vội nói: "Phó đại nhân đừng sợ, các lão sai chúng ta tới cứu Phó đại nhân mà."
Tiếng gào thét vang lên gắp nơi, máu tươi bắn tung tóe.
Hộ vệ không dám trì hoãn, đợi một lát không thấy nàng trả lời bèn thêm một câu, "Các lão nói chỉ cần Phó đại nhân giải thích nghi vấn của ngài ấy, ngài ấy nhất định có thể cứu ngài và anh của ngài."
Mặt Phó Vân Chương hơi biến sắc, y siết chặt tay Phó Vân Anh.
"Đừng đồng ý với hắn."
Phó Vân Anh nhìn y, lắc đầu, trên môi nở nụ cười trào phúng.
Đến lúc này rồi, nàng bị sát thủ bao vây, Thôi Nam Hiên vẫn còn định ra điều kiện với nàng.
Tính kế tới nước này, rốt cuộc thì hắn còn muốn gì nữa?
Công danh, lợi lộc, tiền đồ, khát vọng chính trị, tất cả những thứ hắn muốn đề đã nằm trong tay hắn, hắn vẫn còn chưa thấy đủ sao?
Hộ vệ vừa chờ Phó Vân Anh trả lời vừa rút đao gạt những mũi tên đang bay tới, "Đại nhân, các lão nói ngài ấy chỉ cần một câu trả lời, chỉ cần ngài thừa nhận, ngài ấy sẽ không ép ngài làm gì cả..."
Hắn còn chưa dứt lời, Kiều Gia đã không kiềm chế nổi nữa, đá văng hắn ra.
"Cứu thì cứu, không cứu thì cút, đừng làm vướng chân! Nếu không, đao của ta không biết ai là ai đâu!"
Xưa nay Kiều Gia luôn bình tĩnh ít lời, bỗng nhiên lại mở miệng chửi mắng, Phó Vân Anh phì cười.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cảnh máu me hỗn loạn trước mắt, phóng tầm mắt ra xa, không biết hiện giờ Thôi Nam Hiên đang đứng ở đỉnh núi nào nhìn về phía nàng.
Thôi Nam Hiên vẫn là Thôi Nam Hiên ngày xưa, nhưng nàng đã không phải Ngụy Vân Anh của kiếp trước từ lâu rồi.
"Cút." Nàng lạnh lùng nói.
Hai hộ vệ nhìn nhau, cắn chặt răng, lui sang một bên.
Các lão lệnh cho bọn họ bảo vệ tính mạng của Phó Vân, không cần quan tâm đến những người khác. Nếu như Phó Vân không chịu chấp nhận điều kiện, như thế bọn họ chỉ cần xác định Phó Vân không chết dưới lưỡi đao là được rồi.
Nhưng trận đánh này căn bản không cho bọn họ cơ hội thi triển võ nghệ.
Mấy người Kiều Gia không hề rơi vào thế yếu. Từ đầu tới cuối, bọn họ chưa từng hoang mang lo sợ, giữ vững đội hình. Sau khi xử lý hết cung thủ, bọn họ nhanh chóng khống chế tình hình, chém người không khác nào chém dưa, từng đao từng đao một, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên liên tục, đầu người lăn lông lốc.
Mai phục không thành công, thậm chí còn bị đánh cho không ngóc đầu lên được, từng người từng người liên tiếp ngã xuống, đám sát thủ sợ hãi, rối loạn.
Kiều Gia cười lạnh một tiếng. Muốn chạy trốn à? Muộn rồi!
"Không tha cho bất kỳ tên nào!"
Bảy người khác cao giọng trả lời, đã lâu rồi bọn họ chưa được đánh sướng tay như vậy.
Thấy tám người lấy ít thắng nhiều, hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp của ai khác, hai hộ vệ của Thôi Nam Hiên cũng cảm thấy xấu hổ.
Lúc này, từ phương bắc vang lên tiếng vó ngựa như sấm rền, mấy chục người cưỡi ngựa phi tới như bay, tựa những mũi tên lao ra khỏi cung, bụi tung đầy trời.
Những người cưỡi ngựa tới đầu đội mũ giáp, thân mặc áo giáp, quần ống hẹp, mạnh mẽ uy phong.
Mấy chục người này vội vã chạy đến, người cầm đầu da đen xì xoay người xuống ngựa, không nói lời nào, rút đao bên eo ra, chỉ một đao đã kết liễu hai gã sát thủ ở vòng ngoài.
Người tiếp ứng tới rồi.
Đám sát thủ cuối cùng không thể kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng nữa, chạy tán loạn.
Nguyễn Quân Trạch quát lên một tiếng, chỉ huy đội hình khép chặt vòng vây. Dám mưu hại quan viên triều đình trong địa phận quản lý của hắn mà còn muốn thoát thân an toàn, mơ đi!
Cục diện nghiêng về một phía, liên tục có tiếng người ngã xuống đất, mấy tên sát thủ còn lại hồn phi phách tán, buông vũ khí, quỳ xuống đất xin tha.
Kiều Gia nói khẽ mấy câu với Nguyễn Quân Trạch rồi bảo vệ Phó Vân Anh đi khỏi đó, "Chuyện còn lại xin nhờ Nguyễn chỉ huy sứ, đại nhân về kinh thành trước."
Phó Vân Anh ừ một tiếng, kéo tay Phó Vân Chương, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, "Nhị ca, huynh không bị thương chứ?"
Khi nãy hỗn loạn, Kiều Gia chắn trước mặt nàng, Phó Vân Chương vẫn luôn ôm bả vai nàng, che cho nàng khỏi bị tên bắn lén từ phía sau.
Phó Vân Chương lắc đầu, "Không sao, ta không bị thương."
Nàng vẫn không yên tâm, kiểm tra lại một lần, phát hiện trên quần áo y có mấy vết rách, hẳn là bị mấy mũi tên sượt qua.
Mấy người Kiều Gia đều dày dặn kinh nghiệm, biết cách xử lý những tình huống như thế này. Cho dù không có Nguyễn Quân Trạch tới đây tiếp ứng, họ cũng có thể đảm bảo nàng không bị thương. Nhưng Phó Vân Chương thì chưa từng trải qua cảnh tượng kinh hoàng như vậy nên vụng về, luống cuống, chỉ biết dùng cả người mình ra để bảo vệ cho nàng.
Cũng may y không bị thương, chỉ có bả vai bị xước da một chút.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, xử lý vết thương nhỏ trên vai giúp y.
Hộ vệ của Thôi Nam Hiên cũng ở lại giúp đỡ.
Nàng không để ý tới bọn họ.
...
Ở lối rẽ bên kia của con đường núi, sau khi nhìn thấy mấy người Kiều Gia xếp thành đội hình, Thôi Nam Hiên đã biết trước mặt tám người này, lũ sát thủ đó cùng lắm chỉ là một đám ô hợp. Tám người đàn ông kia nhất định là cao thủ từng trải qua hàng trăm trận chiến, vững vàng bình tĩnh, gặp nguy không loại, phối hợp ăn ý, đội hình linh hoạt nhưng không thể phá vỡ. Chỉ dựa vào tám người này cũng đã có thể đẩy lùi sự tấn công của mấy chục người.
Phó Vân cũng không cần hắn giúp.
Hắn đứng nơi đầu gió, quần áo tung bay, mặt không biểu hiện cảm xúc.
Ngô Đồng Hạc đứng bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi. Cũng may không sao. Phó Vân là nhân tài trẻ tuổi của đất Hồ Quảng, là học sinh từ Giang Thành thư viện đi ra. Hắn từng là phó giảng ở thư viện, không muốn nhìn thấy cảnh học sinh xuất sắc nhất của thư viện chết dưỡi lưỡi đao sát thủ.
"Nếu như có người vong ân phụ nghĩa, phụ bạc ngươi, ngươi rất hận hắn, sau đó ngươi có quyền thế trong tay, có thể trả thù hắn bất cứ lúc nào, ngươi sẽ làm gì?"
Trong tiếng gió núi thét gào, Thôi Nam Hiên đột nhiên hỏi.
Giọng nói của hắn khàn khàn, nghe hơi mông lung.
Ngô Đồng Hạc sững sờ một lát rồi đáp: "Đương nhiên có thù thì phải báo thù, để hắn nếm thử cảm giác bị phụ bạc."
Đôi mắt Thôi Nam Hiên sâu thẳm.
Lúc ở Quảng Đông, hắn từng gặp Hoắc Minh Cẩm, người kia lãnh binh ra biển, căn bản còn chẳng thèm nhìn hắn cái nào.
Phó Vân là tâm phúc của Hoàng thượng. Hoàng thượng là người đơn thuần, "y" chẳng cần phải nói gì nhiều cũng có thể làm ảnh hưởng tới quyết định của Hoàng thượng nhưng "y" chưa bao giờ có ý đồ hại hắn.
Chính bởi Phó Vân chưa bao giờ hại hắn, đối xử với hắn như người không liên quan nên Thôi Nam Hiên vẫn luôn không tin vào suy đoán của bản thân.
Nếu như đó thực sự là nàng, cho dù không muốn giết hắn thì cũng không thể nào thể hiện thái độ như vậy mới đúng.
Lạnh nhạt như vậy.
Trước kia hắn từng nghĩ nếu như nàng chưa chết, trở về tìm hắn, trả thù hắn, thậm chí muốn giết chết hắn, hắn sẽ thản nhiên chấp nhận.
Nàng thật sự tốt với hắn. Trên đời này, ngoài người mẹ đã rứt ruột sinh ra hắn, chỉ có mình nàng là từng toàn tâm toàn ý với hắn.
Hắn có lỗi với nàng, hắn làm nàng thất vọng rồi.
Nếu như nàng quay về trả thù hắn, hắn thậm chí sẽ còn vui mừng là đằng khác.
Bởi vì ít nhất nàng vẫn còn sống.
Nhưng nàng không trở về.
Còn Phó Vân, "y" không hận hắn, không thù hắn, từ đầu tới cuối chỉ coi hắn như người xa lạ.
Diêu Văn Đạt từng hỏi Thôi Nam Hiên có hối hận không.
Thực ra hắn không biết bởi nếu đã lựa chọn thì không cần phải quay đầu lại làm gì, bản tính của hắn là như thế.
Hắn chờ nàng tới trả thù, hắn đã có địa vị cao rồi, có thể dung túng cho nàng, nàng muốn làm gì cũng được cả.
Nàng lại không tới.
Hắn từng cho rằng sự hận thù của nàng mới là sự trả thù của nàng dành cho hắn.
Giờ hắn mới hiểu sự lạnh nhạt làm lơ, quyết tâm cắt đứt của nàng mới là vũ khí đáng sợ nhất trên đời này.
Tựa như dùng một con dao lạnh như băng cắt từng miếng thịt, ban đầu không cảm thấy gì, dần dần mới cảm thấy nỗi tuyệt vọng và đau đớn thấm vào tận tim.
Ngực hắn trống rỗng, dù dùng thứ gì đi chăng nữa cũng chẳng thể lấp đầy.
Nàng chẳng thèm nhìn hắn một lần nào.
Tiên đế đã chết, Thẩm Giới Khê cũng đã chết, cả nàng và Hoắc Minh Cẩm đều biết kẻ thù thực sự của mình là ai.
Hồi mới trở về, Hoắc Minh Cẩm từng nói với hắn rằng sớm muộn gì hắn cũng phải trả những gì hắn đã nợ nàng.
Thôi Nam Hiên tình nguyện trả.
Nhưng nàng căn bản cũng không thèm.
...
Trở lại kinh sư, Phó Vân Anh đi thẳng về Phó trạch, phụ tá biết về y thuật tới xem vết thương cho Phó Vân Chương, thay thuốc cho y.
Mấy người Đỗ Gia Trinh đã đi nhậm chức, Viên Tam đi Lương Hương, Phó Vân Khải và Trần Quỳ đi Quảng Đông. Phó gia lại trở về với sự yên tĩnh, nhà im ắng, hoa tử đằng sắp tàn, mặt đất vương mấy cánh hoa rơi.
Nàng về phòng, viết danh sách thông đồng với giặc Oa mình nhớ được ra.
Hai canh giờ sau, Nguyễn Quân Trạch tới bẩm báo lại rằng những kẻ mai phục bên đường núi gần kinh sư là một lũ cướp đường.
"Đi đường mà gặp phải cướp đường ở phương bắc cũng là chuyện bình thường, nhưng mà đám cướp đường này nhắm thẳng vào ngươi, đương nhiên là phải có người sai khiến. Bắt sống được vài tên, bọn chúng khăng khăng nói rằng người đã thuê bọn chúng là một vị quan lớn."
Nguyễn Quân Trạch nói.
Phó Vân Anh đặt bút xuống, "Bọn chúng có thể nhận ra người sai khiến không?"
Nguyễn Quân Trạch lắc đầu, nói: "Làm những chuyện như thế này thì chắc chắn sẽ không đích thân xuất hiện, phần lớn là để nô bộc đi làm thay, đối phương chi tám ngàn lượng bạc, bạc trắng, không phải ngân phiếu."
"Tám ngàn lượng?"
Phó Vân Anh nhíu mày.
Sắp tới Tết Đoan ngọ, Chu Hòa Sưởng ban thưởng cho quần thần và hoàng thân quốc thích. Năm nay lại là đại thọ của Khổng quốc trượng, Chu Hòa Sưởng lệnh cho nội quan mở kho riêng của hắn ra, thưởng Khổng gia tám ngàn lượng bạc để chuẩn bị tiệc mừng thọ.
Nàng từng đắc tội với Khổng gia, tám ngàn lượng bạc này lại vừa xoẳn, quá trùng hợp rồi.
Người Khổng gia không nhiều mưu mô, hoàn toàn chỉ ỷ vào Khổng Hoàng hậu để tác oai tác quái, lúc đánh Trường Nhạc Hầu người còn nói thẳng: "Em gái ta là Hoàng Hậu, dù có đánh chết ngươi đi chăng nữa thì ngươi làm được gì nào?"
Vậy nên nếu bảo Khổng gia dám làm những chuyện như thế này thì cũng không kì quái lắm.
Năm đó khi Tư Lễ Giám có quyền có thế, bọn họ dám công nhiên đánh chết đại thần ngay trong cung, cướp đoạt vợ và con gái của đại thần, bọn họ ngu xuẩn sao?
Không, bọn họ không ngu xuẩn, bọn họ biết bản thân mình dựa vào cái gì, cũng biết rằng từ tận đáy lòng, những đại thần ấy khinh thường bọn họ. Thay vì lấy lòng những đại thần vĩnh viễn không coi bọn họ là con người, chi bằng nhân dịp có quyền có thế để chèn ép đối phương tới tận cùng.
Hiện giờ Khổng Hoàng hậu có thai, lúc này Khổng gia xuống tay với nàng, dù cuối cùng việc này có thành công hay không, Chu Hòa Sưởng chắc chắn không thể giết anh em, người thân của Hoàng hậu.
Cứ coi như Chu Hòa Sưởng nhất định phải trừng trị người Khổng gia đi, người Khổng gia có thể biện bạch rằng tất cả mọi chuyện đều do đám nô bộc tự ý làm, không liên quan gì tới bọn họ cả.
Cuối cùng cũng chỉ có thể giết mấy kẻ nô tài của Khổng gia đền mạng cho nàng mà thôi.
Khổng gia chỉ mạo hiểm một chút để giết nàng, cùng lắm là bị Chu Hòa Sưởng ghét bỏ mấy tháng. Đợi tới lúc hoàng tử hoặc công chúa ra đời, vị trí của Khổng Hoàng hậu vẫn vững chắc như cũ. Bên cạnh Hoàng đế luôn có những người có thể lấy lòng hắn, nếu hắn trọng dụng bọn họ thì chẳng bao lâu sau cũng sẽ quên nàng thôi. Đến lúc đó, Khổng gia dùng chút thủ đoạn thì Hoàng thượng sẽ lại tha thứ cho bọn họ.
Động cơ hợp lý, hơn nữa Nguyễn Quân Trạch còn tìm được chứng cứ, người Khổng gia khó có thể rũ bỏ sự nghi ngờ này.
Nhưng bởi tất cả đều quá hợp lý, Phó Vân Anh lại cảm thấy hẳn không phải người Khổng gia làm.
Nguyên nhân rất đơn giản, tám ngàn lượng bạc không phải là một số tiền nhỏ. Khổng gia đột nhiên có tiền, ắt sẽ chỉ chăm chăm vào việc làm sao để nhân lần tổ chức tiệc mừng thọ này, khiến cho mình được mát mày mát mặt một phen, làm gì có chuyện nỡ bỏ nhiều bạc như vậy để mua tính mạng của nàng.
Hoặc là có người hãm hại Khổng gia, thúc đẩy mâu thuẫn giữa Hoàng hậu và triều thần.
Hoặc là Trường Nhạc Hầu lại say rượu rồi bị người khác lợi dụng làm bậy lần nữa.
Trước đây từng có một vị quốc cữu rất thích uống rượu, sau khi say đã khoác lác với người khác rằng ông ta không sợ thủ phụ đương thời. Người trên bàn tiệc chê cười ông ta là chỉ được cái to mồm, ông ta giận dữ nhảy dựng lên, nhân lúc say rượu xông vào nhà thủ phụ, chém bị thương phụ tá nhà thủ phụ, còn làm bị thương cả con trai của thủ phụ.
Trước đây Trường Nhạc Hầu lao vào Đại Lý Tự đánh người cũng là do kẻ có ý đồ xấu cổ vũ.
Lần này nếu Trường Nhạc Hầu bị người khác xúi giục làm bậy thì cũng chẳng phải là chuyện không thể xảy ra.
Phó Vân Anh nghĩ đến rất nhiều khả năng khác nhau, dặn dò Nguyễn Quân Trạch, "Bí mật điều tra, đừng làm to chuyện. Sau khi tìm được chứng cứ cũng không được để lộ ra ngoài."
Người sau màn có thể đang chờ nàng tới gặp Chu Hòa Sưởng kể tội Khổng gia, lợi dụng nàng để ly gián Đế Hậu, đồng thời cũng khiến nàng và Khổng gia hoàn toàn trở mặt với nhau.
Cách tốt nhất là cứ án binh bất động trước đã.
Nguyễn Quân Trạch đồng ý.
Trước khi đi, hắn còn nhìn nàng thật sâu, gãi đầu: "Thực ra ta cảm thấy ngươi rất giống một người."
Trước kia hắn đã cảm thấy thế, nhưng hắn không thích suy nghĩ quá nhiều nên cũng không coi đây là chuyện gì to tát, một người là đàn ông, một người là phụ nữ, tuổi cũng không khớp, sao lại có thể cùng là một người cơ chứ? Nghe Phó Vân gọi một tiếng Tông ca nhi, hắn cũng không nghĩ tới khả năng đó. Đốc sư bảo huynh ấy đã nói thân thế của hắn cho Phó Vân biết.
Cứ như thế, Nguyễn Quân Trạch bị lừa rồi đẩy về Vệ Sở.
Nhưng sau này nghĩ lại một cách cẩn thận, hắn càng nghĩ càng thấy có gì đó không bình thường, càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng được.
Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nếu bản thân mình nghĩ mãi không ra thì nhìn mấy người thông minh xem thế nào. Hắn bắt đầu quan sát Thôi Nam Hiên.
Thôi Nam Hiên cũng có thái độ kì lạ với Phó Vân, âm thầm phái người đi điều tra Phó Vân thì chẳng nói làm gì, lại còn cứu Phó Vân nữa!
Người lòng dạ sắt đá như Thôi Nam Hiên lại đi cứu người sao?
Tim Nguyễn Quân Trạch đập thình thịch, cẩn thận quan sát phản ứng của Phó Vân Anh.
Phó Vân Anh ừm một tiếng, không biểu hiện cảm xúc gì, ngước mắt lên, "Giống ai cơ?"
Nguyễn Quân Trạch nói: "Giống người quen cũ của ta!"
Phó Vân Anh cười.
Nguyễn Quân Trạch len lén nhìn nàng, nói: "Cơ mà người ta quen là một nương tử xinh đẹp, đã qua đời rồi, là con gái út nhà Ngụy hàn lâm, người vợ mất sớm của Thôi các lão."
"Nén bi thương."
Phó Vân Anh nhướn mày, nhẹ nhàng nói giọng điệu nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày bình tĩnh thản nhiên, mắt trong trẻo.
Nhìn thế nào cũng không thấy giống như đang chột dạ
Nguyễn Quân Trạch thở dài một tiếng. Chẳng lẽ mình nghĩ quá lên rồi?
Hắn suy nghĩ hồi lâu mà chẳng ra, đành cáo lui đi ra ngoài.
Phó Vân Anh lắc đầu.
Không phải nàng muốn lừa dối Nguyễn Quân Trạch nhưng Nguyễn Quân Trạch bộp chộp, hắn là người không giữ được bí mật. Vậy nên nhất định không được nói thật với hắn. Nếu không vừa nói cho hắn lúc trước, lúc sau hắn sẽ làm ầm lên cho mọi người cùng biết.
Nàng đã cứu mạng hắn một lần nhưng đó là chuyện kiếp trước. Kiếp này bọn họ cứ như vậy là tốt rồi.
Chỉ có mình Hoắc Minh Cẩm có thể khiến nàng phá vỡ quy tắc của bản thân.
...
Ngày hôm sau, Thôi Nam Hiên trình những chứng cứ đã thu thập được lên cho Chu Hòa Sưởng, tố giác các thế gia có quyền có thế ở Mân Chiết âm thầm cấu kết với giặc Oa, thông đồng với địch bán nước.
Sóng to gió lớn lập tức nổi lên.
Chu Hòa Sưởng giận dữ, lệnh cho Hình Bộ và Đại Lý Tự điều tra rõ ràng.
Phó Vân Anh còn chưa bắt đầu điều tra, người tới tặng quà đã sắp đạp nát ngạch cửa Phó gia.
Đại thần trong triều, chỉ cần là người phương nam, nhất là những quan viên xuất thân từ Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiếu Giang, ít nhiều gì cũng có quan hệ thông gia với những thế gia ở địa phương, cho dù là những quan viên xuất thân nhà nghèo chẳng có qua lại gì với thế gia thì sau lần lại gốc gác cũng sẽ thấy nhà mình từng liên hôn với tộc lớn ở địa phương, sau mấy thế hệ, quan hệ thân thích đã rối như tơ vò, bà ngoại người này có thể là cô của người khác, cậu của người này có thể chú họ xa của người khác, tóm lại đều là họ hàng với nhau cả.
Nếu gia tộc nhà ai mà dính dáng tới cái chuyện thông đồng với địch bán nước này, không cần biết đó là họ hàng xa hay họ hàng gần, sau này chắc chắn sẽ bị người ta nhạo báng, thậm chí mất cả mũ cánh chuồn trên đầu.
Trong một thời gian ngắn, quan viên người Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết Giang vội vàng chạy về nhà hỏi vợ xem nhà mình rốt cuộc có bao nhiêu họ hàng thân thích.
Thôi Nam Hiên vẫn để lại một chiêu, chỉ tố giác, không đưa ra những chứng cứ hắn đang nắm giữ và danh sách chính xác.
Đáng tiếc, Phó Vân Anh đã thuộc được, không cần phải nhờ cậy hắn. Sau khi bàn bạc với Chu Hòa Sưởng, nàng đã chỉ thẳng mấy nhà trong đó, lệnh cho quan địa phương tróc nã.
Chuyện này khiến các thế gia vùng duyên hải kinh sợ. Sau khi xác định được toàn bộ chứng cứ là chính xác, hình phạt lập tức được chấp hành, không dây dưa kéo dài.
Thông đồng với giặc Oa không phải là tội nhỏ. Thế gia nào bị hạch tội thì toàn bộ đàn ông nhà đó bị tước hết công danh, vĩnh viễn không được ra làm quan, những tộc trưởng, tộc lão đứng đầu và mười mấy người tham dự việc thông đồng với giặc Oa bị chém đầu làm gương, gia sản sung công, ba thế hệ tiếp theo không được tham gia khoa cử.
Những thứ khác không nói làm gì, nhưng việc tước đoạt cơ hội tham gia khoa cử tương đương với việc hoàn toàn cắt đứt căn cơ của bọn họ. Trong vòng một trăm năm, những thế gia đó không thể khôi phục vinh quang ngày xưa nữa.
Mọi người ai cũng lo lắng bất an.
Hôm nay, Phó Vân Anh bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Phó Vân Chương: "Nhị ca, huynh đã bảo sẽ mang sơn tra dưới quê lên cho muội ăn cơ mà."
Phó Vân Chương bật cười, "Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này?"
Rồi y bảo Liên Xác mang sơn tra, mơ ngâm, ngoài ra còn cả nước hoa mới chưng cất ra.
Nàng mở bình sứ, ngửi thấy một mùi chua quen thuộc, mỉm cười nói: "Bây giờ mà nấu rượu mơ là tốt nhất."
Phó Vân Chương nhìn nàng, "Định mời ai uống rượu à?"
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dây leo um tùm đã phủ lên toàn bộ hành lang, đáp: "Uông các lão."
Phó Vân Chương hiểu ý, cúi đầu bóc sơn tra nhưng lại không làm được mấy việc như thế này, mười đầu ngón tay nhoe nhoét nước quả.
Phó Vân Anh lấy khăn cho y lau tay.
Y mỉm cười nói: "Uông các lão thích bắt bẻ, đừng để ông ta chê trách."
Phó Vân Anh gật đầu, "Muội biết rồi."
Buổi chiều, Uông Mân tới Phó gia như đã hẹn.
Lúc tới nơi, ông ta thấy một bàn tiệc được bày trong nhà thủy tạ, bên cạnh bàn có khá nhiều người đang ngồi, quan viên Lục Bộ, bộ nào cũng có.
Bên ngoài nhà thủy tạ, nước hồ lấp loáng, lá sen phủ kín mặt hồ, những đóa hoa sen mọc thẳng lên giữa không gian xanh biếc, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp thướt tha.
Trên bàn, rượu và thức ăn tinh xảo mà thanh đạm, bên cạnh có một bàn hoa, trên bàn đặt một chiếc bình vàng cắm mẫu đơn, thục quỳ, cành trúc, vừa tinh tế vừa thanh lịch.
Uông Mân nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh một lượt, nhận ra khách tới đây đều là người Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông, tim bỗng đập liên hồi.
Phó Vân Anh đi ra đón ông ta, mỉm cười thi lễ, "Lão tiên sinh."
Những người khác cũng bước tới chào hỏi.
Uông Mân không thể hiện cảm xúc ra mặt, mỉm cười đáp lễ, mọi người hàn huyên một hồi rồi cùng ngồi xuống.
Buổi tiệc này không có đàn sáo âm nhạc, cũng không có ca cơ mỹ nhân, mọi người nhìn nhau, trong lòng đều thấp thỏm lo âu.
Trong buổi triều, Hoàng thượng khen vườn Phó gia có phong cảnh đẹp, bảo bọn họ tới đây xem, bọn họ hiểu được sự ám chỉ của Hoàng Thượng nên đều hẹn đến nhưng lại không biết rốt cuộc Hoàng thượng muốn làm gì.
Từ trước đến nay Phó Vân Anh luôn thích đi thẳng vào vấn đề, rượu quá tam tuần, thái quá ngũ vị [1], nàng bảo Kiều Gia mang cuốn sổ ghi chép danh sách tới.
[1] Nghĩa đen là mỗi người uống đủ ba chén rượu, ăn đủ năm vị trên bàn ăn. Theo người xưa, như vậy là buổi tiệc đã đi đến hồi kết.
"Định mời các vị đại nhân xem cái này."
Cuốn sổ được đưa tới nhà thủy tạ. Đầu tiên nàng đưa cho Uông các lão.
Uông Mân đã có dự cảm từ trước, quả nhiên nhìn thấy tên cậu mình nằm trong danh sách. Cậu ông ta hối lộ, mua chuộc quan viên địa phương, không những thế mà còn làm tất cả những việc ấy dưới danh nghĩa của ông ta! Còn lấy tranh chữ của ông ta ra làm đầu câu chuyện!
Trong nháy mắt, ông ta toát mồ hôi đầm đìa.
Việc này không có liên quan gì đến ông ta hết nhưng hiện giờ ông ta là đại thần trong Nội Các, bất cứ hành động cử chỉ nào cũng dính dáng tới rất nhiều người. Nếu như có ai đó có ý đồ lấy chuyện cậu ông ta thông đồng với giặc Oa ra buộc tội ông ta mà Hoàng thượng lại không có ý định che chở cho ông ta thì ông ta chỉ có thể từ quan mới có thể giữ được thể diện cho bản thân.
Uông Mân như nuốt hoàng liên, cổ họng vừa đắng vừa chát, ông thật xui xẻo quá mà, phí bao nhiêu năm như thế, tuy nhiều lần nổi bật hơn người nhưng lúc nào cũng gặp phải đủ loại vận xui kì quái. Cuối cùng khổ tận cam lai, ông ta phất lên như diều gặp gió, được vào Nội Các nhưng còn chưa oai phong được mấy năm mà đã bị cậu ruột hại thê thảm!
Những người khác còn chưa đọc được nội dung trong cuốn sổ nhưng nhìn thấy mặt Uông Mân biến sắc, mặt đã đầy vẻ chua xót, đại khái họ cũng đã đoán được ra cuốn sổ này viết những gì rồi.
Uông Mân chuyền cuốn sổ cho người bên cạnh.
Người này cẩn thận giở ra đọc, sắc mặt cũng thay đổi.
Những người còn lại cũng thế. Ít ra Uông Mân còn bình tĩnh, vẫn có thể tiếp tục uống rượu mơ, những người còn lại sởn tóc gáy, đứng ngồi không yên.
Bọn họ đều biết Hoàng thượng đã xử trí những thế gia kia như thế nào, không ngờ rằng gia tộc của bọn họ cũng lại dính dáng tới chuyện này! Tuy rằng đó cũng chẳng phải là những tội lớn như thông đồng với địch bán nước nhưng tại thời điểm này mà lại bị người ta điều tra ra là có qua lại với cướp biển, không cần ngự sử buộc tội, bọn họ chắc chắn không giữ nổi chức quan của mình.
Mọi người ai cũng hãi hùng.
Lại Bộ chủ sự cười lạnh một tiếng, vung chén rượu trong tay lên, ném xuống đất, tiếng vỡ chát chúa vang lên, "Hóa ra đây lại là một bữa Hồng Môn Yến."
Mọi người toát mồ hôi hột, lạnh lùng nhìn về phía Phó Vân Anh.
Nàng cầm chén rượu trong tay, rượu trong ly mang sắc đỏ nhàn nhạt, mỉm cười nói: "Đại nhân lo quá lên rồi, nếu như là Hồng Môn Yến thì việc gì phải mất công như thế."
Uông Mân nhìn nàng, sắc mặt dần dần thả lòng.
Ông ta không nhìn nhầm người đâu, Phó Vân không tàn nhẫn độc ác đến mức diệt trừ tất cả bọn họ.
Phó Vân Anh đưa ngón tay khẽ vuốt vẽ miệng chén, móng tay cắt tỉa gọn dàng, đốt ngón tay nhỏ dài, nàng cười khe khẽ: "Hạ quan có thể đảm bảo với các vị đại nhân những chứng cứ này chắc chắn không hề bịa đặt."
"Không thể thế được!"
Lại Bộ chủ sự là người đầu tiên nhảy lên phản đối, gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn chỉ thẳng vào mặt Phó Vân Anh, nói từng câu từng chữ: "Nhà ông ngoại ta vốn là thư hương thế gia, bao nhiêu đời đọc sách thánh hiền. Từ thời tổ tiên của ông ngoại ta, năm nào nhà chúng ta cũng chi ra một số tiền lớn, xây cầu sửa đường, giúp đỡ người góa bụa, gặp thiên tai thì phát cháo, miễn tiền thuê, trong huyện ai cũng ca tụng, nhà chúng ta sao có thể thông đồng với giặc Oa! Ngươi ngậm máu phun người!"
Phó Vân Anh vẫn tỉnh bơ như không, nói: "Đúng là Đường gia đã làm rất nhiều việc thiện nhưng tiền để họ làm việc thiện lại đến từ việc mật báo cho cướp biển!"
Mặt mày Lại Bộ chủ sự cứng đờ.
Mấy người bên cạnh vội vàng đứng dậy, kéo Lại Bộ chủ sự ngồi xuống, khe khẽ khuyên nhủ hắn.
Chủ nhân phía sau của bữa tiệc rượu của mùa hè này là Vạn tuế gia. Nếu Phó Vân đã đưa cuốn sổ này ra có nghĩa là Hoàng thượng đã điều tra rõ ràng từ trước, xác nhận không có gì nhầm lẫn mới gọi bọn họ tới đây. Giờ mạnh miệng thì có ích gì?
Chẳng thà lấy lòng Phó Vân, xem có cách nào cứu vãn hay không.
Bọn họ học hành gian khổ mười năm, có thể leo lên được vị trí này thực sự không dễ dàng gì, làm sao nỡ xuống đài một cách thê thảm như vậy chứ!
Phó Vân Anh đứng dậy, nhìn quanh một lượt, chậm rãi nói: "Các vị đại nhân, trước đây hạ quan từng đi học ở thư viện, vẫn luôn nhớ rõ khi mới vào thư viện, tiên sinh đã dạy: Tại sao lại có nhiều người muốn đi học như vậy? Vì công danh lợi lộc, vì muốn nở mày nở mặt, vì muốn kiến công lập nghiệp."
Mọi người đều nhìn nàng, đầy vẻ tán đồng.
Nàng nói tiếp: "Tiên sinh còn nói, học hành vì quan to lộc hậu cũng chẳng có gì là đáng xấu hổ nhưng học hành không thể dừng lại tại đó. Người sĩ tử chân chính hẳn phải theo đuổi những mục tiêu cao hơn, giống như lời của Hoành Cừ tiên sinh, học để lập tâm cho trời đất, lập mệnh cho người dân, kế thừa tuyệt học của cổ thánh, tạo ra thái bình cho muôn đời sau [2]!"
[2] Câu nói của Trương Tái (Hoành Cừ tiên sinh) - bậc đại Nho thời Tống. Nói theo cách hiện đại đó là: Xây dựng giá trị tinh thần cho xã hội, xác lập ý nghĩa sinh mệnh cho dân chúng, kế thừa sự chính thống của học vấn xưa đã bị đoạn tuyệt, mở ra cơ nghiệp thái bình cho muôn đời sau. (Nguồn: ntdvn.com)
Người đọc sách học hành rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Có rất nhiều đáp án khác nhau mà không còn nghi ngờ gì nữa, những câu nói đó của Trương Tái là lý tưởng có giá trị cao thượng nhất của toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ.
Các vị quan văn có niềm tin và lý tưởng cao thượng và kiên định mới có thể chịu đựng cảnh gân cốt bị mệt nhọc, thân xác bị đói khát, nghèo túng khổ sở [3]. Vì lý tưởng đó, không có gì là không chịu đựng được.
[3] Mượn ý của Mạnh Tử: Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho những người ấy, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy. Bản dịch trên tiasang.com.vn.
Tu thân, tề gia, trị quốc bình thiên hạ, người đọc sách lúc nào cũng phải quan tâm đến việc tạo phúc cho dân chúng trong thiên hạ, lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ.
Bởi vì có vô số những bậc tiên hiền ôm lý tưởng cao đẹp như vậy mà kiên trì nỗ lực, mới có cảnh quân vương và người đọc sách cùng thống trị thiên hạ, mới có thể xuất hiện một số lượng lớn học giả lưu danh sử sách.
Phó Vân Anh dứt lời, mọi người chấn động tâm can, ngẩn người một lát rồi đồng loạt đứng dậy.
Bọn họ cũng từng có lý tưởng, có khát vọng của riêng mình nhưng lăn lộn trong chốn quan trường mấy năm, tất cả đã bị màn mòn hết.
Phó Vân Anh nâng chén, uống cạn rượu nóng, cười nói: "Để các vị đại nhân chê cười rồi."
Nghe nàng nói ra mấy câu của Trương Tái, Uông Mân nghĩ ngợi một hồi, tự hiểu trong lòng, cũng nâng chén, mỉm cười nhìn nàng, cảm thán một câu, "Đồng hoa vạn lý đan sơn lộ, sồ phượng thanh ư lão phượng thanh." [4]
[4] Trích một bài thơ khuyết danh của Lý Thương Ẩn, nghĩa là: Hoa ngô đồng đỏ đường núi hàng vạn dặm, con chim phượng non có tiếng hót trong trẻo hơn tiếng hót của con chim phượng già. Ý chỉ hậu sinh khả úy, Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Trước chú thích rồi nhưng mình sợ mọi người quên, chú thích lại.
Những quan viên khác không hiểu được ẩn ý trong câu chuyện giữa hai người họ, nhìn nhau.
Phó Vân Anh đăt chén rượu xuống, vỗ tay mấy cái.
Kiều Gia dẫn mấy người đi vào nhà thủy tạ, họ bê trong tay một giá để chận than và một chậu than cháy đượm.
Giữa mùa hè, ai lại đi sưởi ấm chứ?
Mọi người kinh ngạc, nghĩ đến một khả năng, tim đập thình thịch.
Họ đoán không nhầm, Kiều Gia lẳng lặng cầm cuốn sổ ghi chép, ném vào chậu than, đốt cháy thành tro.
Lửa đỏ nhanh chóng liếm lên những chứng cứ phạm tội khiến người người hoảng hốt kia, tới khi hoàn toàn nuốt chửng chúng.
Phó Vân Anh lên tiếng: "Hoàng Thượng nói các vị đại nhân có công với xã tắc, đều là những hiền thần trung thành với triều đình, quan tâm tới lợi ích của người dân. Trước đây chế độ cấm biểm quá nghiêm ngặt, người dân vùng duyên hải cũng là bất đắc dĩ, không thể không đặt bản thân mình vào tình thế nguy hiểm. Hoàng thượng hiểu rõ nỗi khổ của dân chúng, không đành lòng trách móc nặng nề. Chỉ cần những kẻ cướp biển đó từ đây biết thân biết phận, tập trung vào chuyện buôn bán, Hoàng thượng có thể khoan dung tha thứ cho bọn họ, huống hồ gia tộc của các vị đại nhân chỉ từng qua lại với cướp biển mà thôi, cũng chưa làm việc gì đại gian đại ác?"
Mọi người ngây người hồi lâu mới phản ứng lại được.
Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Rồi họ lại nghe thấy Phó Vân Anh nói tiếp: "Chỉ tiếc là vẫn luôn có những con sâu làm rầu nồi canh khiến Hoàng thượng không thể yên lòng."
Tim mọi người lại đập mạnh.
Phó Vân Anh mỉm cười, "Để xoa dịu nỗi oán giận trong dân, vụ việc thông đồng với giặc Oa này không thể bỏ qua như thế được, dù sao Hoàng thượng vẫn phải cho dân chúng một câu trả lời."
Mọi người liếc nhau, dùng ánh mắt trao đổi.
Uông Mân là người có chức quan cao nhất nhưng vẫn bình tĩnh, ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu.
Ông ta biết Phó Vân muốn làm gì.
Đại thần trong triều thờ ơ với chuyện giải trừ cấm biển bởi chuyện này không thể mang lại cho bọn họ bao nhiêu lợi ích. Từ đầu đến cuối, chỉ có Hoàng thượng và mấy người Phó Vân đầu tắt mặt tối lo đủ thứ việc.
Giờ mục đích đã được, nhưng ở trên có thể đưa ra chính sách, ở dưới có đủ cách để đối phó, người của triều đình vĩnh viễn không tưởng tượng nổi dưới địa phương có bao nhiêu thủ đoạn để làm qua loa cho xong chuyện.
Bằng mặt không bằng lòng đã đành, chỉ sợ bọn họ sẽ nhân cơ hội này để gây sóng gió, phá hỏng sự sắp xếp của triều đình, chỉ quan tâm tới việc đứng giữa, kiếm tiền nhét vào túi riêng, không quan tâm tới kinh tế dân sinh, cuối cùng lại khiến dân chúng lầm than.
Hoàng thượng tha thứ cho những người ở đây, thiêu hủy chứng cứ, bọn họ cũng phải làm gì đó để báo đáp.
Uông Mân vuốt râu mỉm cười, "Hoàng thượng nhân hậu, chúng thần đương nhiên sẽ dùng hết lòng trung thành của mình để báo đáp Hoàng thượng."
Đầu tiên dùng những câu nói kiểu như "tạo thái bình cho muôn đời sau" để kích thích khát vọng và tham vọng ở sâu trong nội tâm của mỗi người họ, khiến họ cảm thấy hổ thẹn, sau đó lại dùng tiền đồ để dụ dỗ họ, họ còn cái gì để nói đây?
Trước đây bọn họ bàng quan, không muốn xen vào công việc ở phía nam, hiện sợ không thể không nhắm mắt nhảy xuống cái hố này.
Mà một khi đã nhảy vào, sợ rằng không thể thoát ra được nữa.
Hoàng thượng buộc họ phải tỏ thái độ đây mà!
Ai bảo bọn họ là người phía nam cơ chứ? Chỉ khi bọn họ liên hợp lại với nhau mới có thể thực sự khiến thế gia ở địa phương kinh sợ, đồng thời có thể giám thị những thế gia này.
Nghe Uông Mân nói thế, những người khác mới nhớ ra, không quan tâm những chuyện khác nữa, vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
Lại Bộ chủ sự mặt mày tái mét, cũng chắp tay nói: "Thân là thần tử, đương nhiên phải san sẻ lo lắng với quân vương."
Không khí lại trở nên vui vẻ hẳn.
Phó Vân Anh chắp tay thi lễ với Uông Mân, chân thành xin lỗi.
Uông Mân lườm nàng một cái rồi lại cười xua tay.
Mặt mày Phó Vân Anh thả lỏng, nàng cười với Phó Vân Chương vẫn ngồi bóc cua từ nãy đến giờ ở phía đối diện.
Tại sao nàng cứ phải gánh vác tất cả những công việc dễ đắc tội với người khác cơ chứ?
Từ hôm nay trở đi, dù muốn hay không, những người này cũng phải nhắm mắt nhắm mũi lao vào cuộc, đợi đến lúc họ thực sự đối đầu với thế gia sẽ không còn đường quay lại nữa, nhất định nghiến răng mà đi tiếp.
Lùa tất cả mọi người lên cùng một con thuyền, xem bọn họ còn dám trốn ở phía sau chờ làm ngư ông đắc lợi nữa hay không.
...
Mấy ngày sau, tết Đoan Ngọ, trong cung tổ chức tiệc lớn.
Từ Tử Cấm Thành cho đến những nhà giàu trong thành, đâu đâu cũng đặt những bồn xương bồ, ngải thảo hai bên cổng, dán bức họa Thiên sư cầm kiếm trừ tà. Phụ nữ ai cũng mặc quần áo thêu hoa văn ngũ độc, cài trâm hình ngũ độc, đeo bội hoàn hình ngũ độc.
Sáng sớm, nội quan đưa đồ Chu Hòa Sưởng ban thưởng tới Phó gia, ngoại trừ những thức ăn đặc trưng cho tiết Đoan Ngọ như củ sen, sơn tra, mơ, còn có rượu hùng hoàng, bùa trừ tà bằng lụa, túi đựng bùa màu son, thêu hình ngũ độc và lá ngải thảo, quạt tròn, quạt xếp đủ màu, quần áo mùa hè, ngoài ra còn có tiền bạc.
Chu Hòa Sưởng rất hào phóng, không ban thưởng bằng loại tiền giấy dễ hư hỏng kia như các vị Hoàng đế khác, mà đưa luôn vàng thật bạc thật.
Phó Vân Anh sai người cất những đồ được Hoàng thượng ban thưởng đó đi, mời nội quan vào phòng, sai người dâng trả nước, điểm tâm rồi vào nhà thay quần áo rồi vào cung dự tiệc với Phó Vân Chương.
Vết thương trên vai Phó Vân Chương đã đóng vẩy, sóng vai đi bên cạnh nàng, hỏi chuyện gặp nạn trên đường hôm đó.
Nàng cầm một chiếc quạt vẽ hình tranh thủy mặc, khẽ nói: "Hiện tại đã điều tra ra được phủ Trường Nhạc Hầu nợ người ta mấy ngàn lượng bạc, nghe nói Trường Nhạc Hầu đánh bạc thua mất. Giờ mọi chứng cứ đều chỉ về hướng Trường Nhạc Hầu."
Phó Vân Chương trầm ngâm một lát, "Muội định nói chuyện này cho Hoàng thương sao?"
Phó Vân Anh lắc đầu, "Giờ chưa cần nói vội, không biết người đứng sau chuyện này còn có chiêu gì tiếp theo, muội không vội, cứ từ từ rồi xem.
Y gật đầu.
Sau khi vào cung, cung nhân dẫn bọn gọi đi dự tiệc.
Cung yến được tổ chức ở chính điện, trong đó là các vị hoàng thân quốc thích và quan lớn của triều đình.
Hai người họ còn trẻ, chức quan không cao, chỗ ngồi ở ngoài sân rộng, những chiếc bàn dài phủ khăn đỏ được xếp trên mặt đất, đó là nơi bọn họ ngồi dự tiệc.
Người của Đại Lý Tự nhìn thấy Phó Vân Anh, đi tới kéo nàng qua chỗ họ.
Nàng và Phó Vân Chương tách ra, nàng ngồi xuống bên cạnh Tề Nhân.
Tề Nhân vừa mới tới được một lúc, phàn nàn với nàng chuyện khi nãy thi thơ bị thua bên Hình Bộ, bảo nàng mau giúp bọn họ đoạt vị trí dẫn đầu về.
Lần cung yến nào các đại thần cũng phải hiến thơ chúc mừng ngày lễ.
Phó Vân Anh vội vàng lắc đầu, "Đại nhân, hạ quan không giỏi làm thơ."
Tề Nhân tiếc nuối, thở dài rồi nói: "Đáng tiếc Triệu Bật không ở đây."
Tuy có mâu thuẫn với Triệu Bật nhưng hắn vẫn rất khâm phục tài năng của đối phương.
Phó Vân Anh cười, "Chờ Triệu đại nhân về, hạ quan nhất định sẽ chuyển lời tới ngài ấy rằng Tề thiếu khanh nhớ ngài ấy da diết."
Tề Nhân bực bội quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Đồ ăn trong buổi tiệc nhìn thì tinh xảo nhưng thực ra hương vị cũng chỉ bình thường, Phó Vân Anh chọn một cái bánh chưng, từ từ bóc, bỗng mấy nội quan đi tới, nói với nàng: "Phó đại nhân, Vạn tuế gia triệu ngài qua đó nói chuyện."
Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng đại diện.
Cát Tường mặc thiếp lý [5], đứng cạnh cột trụ hành lang vẫy tay với nàng.
[5] Trang phục có phần dưới xòe ra để dễ di chuyển, vận động, giống duệ tán nhưng thường là đồ trơn, không thêu, dành cho người dưới, quan binh cấp thấp...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.