Chương trước
Chương sau
Cung Khôn Ninh.
Bên góc tường có một giá cắm nến cao bằng người. Đến tối, cung nữ đốt nến lên, ánh nến lay động.
Khổng thị ngồi trước bàn trang điểm, nhìn giá nến sáng rực đằng sau tấm bình phong, thầm nghĩ nếu là ở nhà, buổi tối mà thắp nhiều nến như vậy, mẹ nhất định sẽ cằn nhằn hao tiền tốn của.
Chỉ riêng chủ điện của cung Khôn Ninh này thôi, chi phí thắp nến mỗi đêm đã bằng tiền ăn một tháng của nhà bọn họ trước kia.
Trước khi vào cung, nàng ta chỉ là con gái của một quan võ cấp thấp hết sức bình thường. Cha nàng ta tuy rằng tốt xấu gì cũng có một chức quan nhưng trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu đất đai. Nàng ta bay lên đầu cành thành phượng hoàng, toàn bộ phủ thành đều chấn động.
Lúc ý chỉ tứ hôn còn chưa về tới nhà, quan lớn quan nhỏ ở phủ thành, nhà giàu trong vùng đã đua nhau tặng tiền bạc, tặng quà cáp, tặng người hầu cho Khổng gia. Thân thích bao nhiêu năm không qua lại gì bỗng rồng rắn kéo tới nhà. Nhà láng giềng ở quê cũng chủ động dọn đi nơi khác, nhường cả tòa nhà cho nhà bọn họ xây dựng thêm vườn hoa. Mấy nhà trước kia không thèm để mắt đến anh trai nàng ta còn chủ động đưa con gái tới nhà bọn họ làm thiếp cho huynh ấy.
Nàng ta trở thành bảo bối của cả nhà, thậm chí là bảo bối của toàn bộ dòng tộc, tất cả đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng của nàng ta đều là hàng tốt nhất. Trong cung phái nữ quan tới dạy dỗ nàng ta về lễ nghi cung đình, dạy nàng ta đọc sách, sửa khẩu âm của nàng ta lại cho đúng, dạy nàng ta kết hợp quần áo như thế nào, chải tóc như thế nào, đối nhân xử thế như thế nào, chăm sóc sắc đẹp như thế nào... Đến đêm, họ cũng đứng trước giường Bạt Bộ, xem tư thế ngủ của nàng ta như thế nào, có nói mơ hay không.
Cuối cùng nàng ta được lựa chọn làm chính phi cho Thế tử của Sở Vương ở Hồ Quảng. Trong những tú nữ ngày đó, những người xuất sắc nhất đều được giữ lại cho Thái tử, sau đó mới đến phiên các phiên vương và Thế tử của phiên vương khắp các nơi. Tôn quý phi chỉ chăm chăm lo lắng cho việc hôn nhân của con trai mình, nghe nói phiên vương phi đều do các thái giám dùng cách rút thăm để chọn ra.
Khổng thị là người may mắn, những người quen biết nàng ta đều nói vậy, những người không quen biết nàng ta cũng nói như vậy.
Nàng ta còn nhỏ tuổi, không cần xuất giá ngay lập tức, trước tiên cứ để nữ quan cung đình dạy dỗ, hai năm sau mới thành hôn.
Kết quả là Lão Sở Vương qua đời, Sở Vương Thế tử có hiếu, không muốn vội vàng thành thân, muốn giữ đạo hiếu cho cha mình ba năm rồi mới cưới vợ.
Khổng thị không biết bản thân nàng ta khi ấy có cảm giác gì, dù sao cũng chưa từng gặp Thế tử, nhưng từ ngày biết được mình sẽ trở thành chính phi của Sở Vương Thế tử, nàng ta đã coi người kia là chồng mình.
Sở Vương không còn nữa, Thế tử nhất định rất đau lòng. Nghe nữ quan nói, ngài ấy từ nhỏ đã mất mẹ, hiện giờ còn chưa kịp lấy vợ đã lại mất cha, bên cạnh còn không có anh chị em gì để nương tựa lẫn nhau, nhất định rất đau lòng.
Không thị không giỏi làm gì khác, nhưng lại khéo thêu thùa, ai cũng khen nàng ta thêu rất sống động.
Nàng ta thêu cho Thế tử một bộ đồ đeo bên người gồm túi tiền, bao đựng quạt, túi thơm, đáp liên, túi đựng dao đánh lửa (hình minh họa ở cuối chương),quần áo, giày tất... Sợ làm không đẹp, chỉ cần có một chút chưa vừa ý là sẽ tháo ra làm lại hoàn toàn, nắn nót từng đường kim mũi chỉ, hận không thể đem tất cả sự lo lắng của mình dành cho Thế tử thêu vào trong đó.
Những thứ ấy được đưa tới Hồ Quảng, nàng ta lại hối hận, cảm thấy kỹ thuật thêu thùa của mình không tinh xảo được như ở phía nam, có lẽ Thế tử sẽ không thích nàng ta.
Nàng ta trằn trọc, suy nghĩ cả ngày lẫn đêm.
Sau đó, nội quan trở lại Khổng gia, bảo với nàng ta rằng Thế tử đau buồn quá độ, người gầy rộc đi, nhưng nhìn thấy những thứ mà nàng tặng, đã bảo hắn chuyển tới nàng một câu: "Nhọc lòng rồi."
Hắn còn nói Thế tử cao lớn, trông lại rất văn nhã, thị nữ và tôi tớ trong Vương phủ đều nói Thế tử gia khoan dung độ lượng.
Bấy giờ nàng ta mới yên lòng.
Ngay sau đó, tiên đế mất, Thái tử, Thái tôn cũng không còn, Thế tử trở thành tân quân.
Thế tử là Hoàng đế, như vậy Khổng thị sẽ trở thành Hoàng hậu rồi.
Phiên vương phi ở địa phương và quốc mẫu là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Người Khổng gia vui mừng sắp phát điên tới nơi. Đêm đó, Khổng lão gia đưa con cháu ra khỏi thành ngay trong đêm, tới phần mộ tổ tiên thắp hương tế tổ.
Nữ quan dạy dỗ Khổng thị lại không thể hiện sự vui sướng đến mức đó, ngược lại còn lắc đầu thở dài.
Khổng thị nghe nói hai nữ quan đã tới nói chuyện riêng với Khổng thái thái.
Sau khi hai nữ quan ra khỏi phòng, Khổng thái thái khóc, gọi Khổng lão gia và họ hàng thân thích vào bàn bạc.
Cả nhà không hiểu biết gì, cũng chẳng có cách nào.
Bọn họ giấu Khổng thị, nhưng Khổng thị cuối cùng vẫn biết.
Nữ quan nói Khổng thị và Thế tử của Sở Vương tuy rằng đã được tiên đế tứ hôn nhưng dù sao vẫn chưa thành thân. Giờ Thế tử của Sở Vương đã thành Hoàng đế, đương nhiên sẽ phải tuyển tú mở rộng hậu cung, như vậy vị trí Hoàng hậu này rơi vào tay ai cũng chưa biết được.
Dựa vào gia thế của Khổng thị, có thể làm phiên vương phi vốn đã là may mắn lắm rồi. Những người khác phải bắt đầu từ thế tử phi, sau một thời gian mới trở thành phiên vương phi, nàng ta thì khá hơn nhiều, vẫn còn chưa thành thân đã từ thế tử phi biến thành phiên vương phi luôn. Nàng ta còn chưa kịp phản ứng, chồng tương lai lại đã thành Hoàng đế.
Nữ quan ám chỉ với người Khổng gia, Thế tử thành Hoàng đế, thái giám chịu trách nhiệm tuyển tú sẽ không dám làm qua loa. Tú nữ mà ông ta chọn lựa dù xét về tướng mạo hay nhân phẩm cũng sẽ đều thuộc dạng hiếm có khó tìm.
Khổng thị nhất định không so sánh nổi với người ta.
Thế tử của Sở Vương cũng chưa từng gặp nàng ta bao giờ, ngài ấy sẽ để nàng ta làm Hoàng hậu sao?
Người Khổng gia mặt mũi ủ ê, chỉ còn cách chờ tin tức.
Họ không dám mong ước tới vị trí Hoàng hậu nhưng mà làm phi tử của Hoàng đế thôi cũng là cái phúc của Khổng gia bọn họ rồi. Mấy đời rồi Khổng gia đến một cô con gái được gả cho quan lớn trong triều thôi còn không có nữa là, lần này còn được vào cung hầu hạ Hoàng đế, cũng nên thấy đủ!
Nhưng trong lòng Khổng thị lại cảm thấy khó chịu, từ chính phi lại biến thành phi tử... Bản thân nàng ta vẫn cứ luôn coi Thế tử là chồng mình cơ mà!
Tân quân lên ngôi, có tổng cộng bốn tú nữ được lựa chọn thông qua tuyển tú.
Đám thái giám tới đón Khổng thị vào kinh, nàng bảo người hầu tâm phúc bên cạnh mình tìm cơ hội tới xem mặt mấy tú nữ kia.
Người hầu quay về nói với nàng: "Bọn họ không xinh đẹp được như tiểu thư."
Khổng thị nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Tới khi thực sự nhìn thấy bốn tú nữ, nàng ta mới biết người hầu sợ nàng ta trách phạt nên mới nói qua loa cho có lệ, mấy tú nữ kia ai mà chẳng xinh như hoa, đẹp như trăng, hơn nữa cử chỉ lời nói không tầm thường.
Trong số họ đó, Triệu thị là người xinh đẹp hơn cả, cầm kỳ thi họa không có môn nào không giỏi, nhà nàng ta tuy chỉ là nhà giàu trong vùng nhưng lại xuất thân từ một dòng họ lớn.
Ba tú nữ khác cũng là con gái nhà bình thường nhưng sau một thời gian ở kinh sư, được thái giám, cung nữ trong cung dạy dỗ, cách đi đứng, nói năng, ứng xử của bọn họ thực sự không hề có một chút sai sót nào. Đừng nói tới tân quân, ngay cả bản thân Khổng thị cũng đã cảm thấy bọn họ nhất định có thể khiến cho người ta yêu thích.
Cũng giống như lần tuyển tú năm đó, biểu hiện của nàng ta chỉ là thường thường mà thôi, không thể bằng được những người được chọn cho Thái tử như Thái tử phi hay lương đệ.
Khổng thị thất vọng, nản lòng, các vị nữ quan nói đúng, thân phận của Thế tử thay đổi, nàng ta không còn xứng với Thế tử nữa.
Biết được Hoàng thượng muốn tới gặp bọn họ, những tú nữ khác vừa ngượng ngùng lại vừa kích động, siết chặt khăn tay, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Tay chân Khổng thị lại lạnh toát.
Nhưng mà sau khi gặp mặt năm người bọn họ, Hoàng thượng vẫn chọn nàng ta làm Hoàng hậu như cũ.
Lúc thái giám tuyên đọc ý chỉ, người từ trước đến nay luôn bình tĩnh như Triệu thị cũng hơi lúng túng, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Ba tú nữ khác cũng thầm kinh ngạc.
Nhưng bọn họ không hổ là người được thái giám tuyển hôn lựa chọn, dẫu kinh ngạc cũng chỉ là trong giây lát, lập tức đã mỉm cười chúc mừng Khổng thị.
Khổng thị còn ngạc nhiên hơn cả Triệu thị.
Nàng ta cảm thấy Hoàng thượng nhất định là thích nàng ta, nhớ nàng ta, nếu không sau khi gặp mặt những tú nữ như hoa như ngọc khác, Hoàng thượng đã chẳng lựa chọn nàng ta rồi.
Các vị nữ quan dạy nàng, Đế Hậu là những người tôn quý nhất trên đời, Hoàng đế là trời (thiên),quẻ Càn, Hoàng hậu là đất (địa),quẻ Khôn.
Trong Đạo Đức Kinh có câu "Địa đắc nhất dĩ ninh" (Đất được đạo nên yên),vậy nên nơi ở của Hoàng hậu được gọi là cung Khôn Ninh.
Nàng ta mới vào ở cung Khôn Ninh chưa lâu nhưng đã coi nơi này như nhà của mình.
Trước khi vào cung, Khổng lão gia mời người đoán mệnh cho nàng ta, cao nhân nói nàng trời sinh phượng mệnh, mệnh cách tôn quý, quả nhiên không sai.
Nàng ta ngồi trầm tư trước gương đồng.
Cung nữ quỳ gối hai bên, thận cẩn thận thoa cao hồng ngọc lên mặt cho nàng ta, đây là phương pháp điều chế bí mật trong cung, phải dùng mấy chục loại hương liệu mới làm ra được, ngày ngày thoa lên mặt, da thịt mịn màng như ngọc.
Bên ngoài mành thủy tinh truyền tới tiếng bước chân, nội quan nhanh chóng đi vào, cách một tấm mành nói vọng vào: "Nương nương, thái y khám bệnh xong rồi, bệnh của lão phu nhân không có gì đáng ngại. Chỉ có điều quốc cữu gia vẫn còn bị nhốt trong nhà lao chưa được thả ra, lão phu nhân không an tâm, ăn gì cũng không thấy ngon."
Khổng thị nhíu mày.
Hoàng thượng không những ban cho cái gã Phó Vân kia Thượng Phương Bảo Kiếm, mà còn nhốt anh trai nàng ta lại, nói phải dạy cho huynh ấy một bài học. Mẹ chỉ có một đứa con trai, giờ tuổi cao, huynh ấy vẫn chưa được về nhà, mẹ khóc như mưa, đau ốm liệt giường, bản thân nàng ta là con gái mà không thể nào chăm bệnh cho mẹ, chỉ có thể phái người về thăm.
Những hoàng thân quốc thích khác giết người phóng hỏa, không có việc ác nào không làm, chẳng ai quan tâm. Anh trai nàng ta chỉ có say rượu đánh người mà thôi, sao cái gã Phó Vân kia lại cố tình giữ rịt lấy huynh ấy, không chịu buông tha cơ chứ?
Khổng thị hơi bực tức, nhưng lại nhớ tới lời Hoàng thượng nói, sau lưng có kẻ giở trò, thù hận lập tức chuyển tới chỗ bốn vị phi tử. Là Triệu thị? Hay là Lý thị đây?
Nàng ta sai cung nữ đi nhà kho lấy tơ lụa vải vóc, đồ trang sức, cùng với mấy thứ đại bổ như nhân sâm, nhung hươu, rồi bảo nội quan mang tới nhà mẹ đẻ.
Mấy thứ đồ này cũng chỉ là thứ yếu mà thôi nhưng lại là đồ từ trong cung ban thưởng, thứ này nhà người khác không có được. Anh trai nàng ta bị đánh, người trong kinh nhất định sẽ chê cười Khổng gia, nàng ta càng cần phải quan tâm tới nhà mình hơn.
Đợi nàng bảo cung nữ ra ngoài, nội quan bước lên mấy bước, khe khẽ nói: "Nương nương, lão phu nhân hỏi quốc cữu gia bao giờ mới có thể về nhà. Trong nhà lao tối tăm ẩm ướt, quốc cữu gia say rượu xong lại bị đánh, không có ai chăm sóc, còn bị nhốt vào đó, nhất định là phải chịu khổ, lão phu nhân vô cùng đau lòng."
Khổng thị nhíu mày nói: "Bảo mẹ ta bớt lo, Hoàng thượng không phải thực lòng muốn nhốt huynh ấy lại, là do sợ ngự sử buộc tội nên mới không thể không làm như vậy. Cũng đã cuối năm rồi, trước khi sang năm mới nhất định sẽ thả huynh ấy về nhà."
Nội quan lại nói tiếp: "Lão phu nhân còn hỏi: Cái gã Phó Vân kia có địa vị gì mà dám đánh quốc cữu gia như thế?"
Khổng thị lấy một ít thuốc mỡ màu trắng ngà ra, bôi lên tay mình, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Phó Vân là người của Hoàng thượng, Hoàng thượng rất tin tưởng hắn. Anh trai ta lần này phải chịu khổ, sau khi được thả ra đương nhiên sẽ không phục, dặn dò huynh ấy đừng có gây chuyện thị phi, đầu tiên phải thoát khỏi sự chú ý lần này rồi tính, đừng có dây dưa với Phó Vân nữa."
Rồi nàng ta lại hỏi ở nhà có thiếu cái gì không, sức khỏe cha nàng ta thế nào, cháu trai cháu gái ở nhà ra sao.
Nội quan hỏi gì đáp nấy, không dám nói cho Khổng thị nghe rằng cha của nàng ta, Khổng lão gia lại vừa nạp một tiểu thiếp mười lăm tuổi, Khổng thái thái tức quá ngã bệnh, một phần là do lo lắng cho còn trai, còn lại là bị Khổng lão gia làm cho tức giận.
Đã đến giờ nghỉ ngơi, cung nữ đi vào trải đệm hong chăn, nội quan lui ra ngoài.
Khổng thị nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn.
Bỗng nhiên, hai nội quan tươi cười bước vào trong điện, nói: "Vạn tuế gia bảo đêm nay sẽ tới đây ạ."
Khổng thị ngây người ngẩn ngơ, vui mừng khôn xiết.
Đám cung nữ cũng cười tươi roi rói, nói: "Nương nương, lần này quốc cữu gia có chuyện, Vạn tuế gia vẫn tới chỗ người, người cứ yên tâm, người chính là Hoàng hậu, Vạn tuế gia làm sao có thể lạnh nhạt với người được chứ?"
Đầu mày cuối mắt Khổng thị đều ánh lên nụ cười, vội vàng sờ lên mái tóc, "Kiểu tóc này không đẹp, mau chải cho ta mẫu đơn kế."
Đám cung nữ cười thưa vâng.
Chờ Chu Hòa Sưởng phê duyệt xong tấu chương rồi sang đó, Khổng thị đã thay một bộ quần áo mới, trông đầy vẻ kiều diễm quyến rũ, chuẩn bị bữa đêm chờ hắn.
Chu Hòa Sưởng ngồi xuống, ăn một bát canh đậu hũ viên. Trên bàn có rất nhiều món ăn có phong vị Hồ Quảng, trong đó có một món là rau cải phủ Võ Xương, là do nhà bếp riêng của hắn cố ý dâng lên.
Sau khi ăn xong, nói mấy câu chuyện phiếm, Chu Hòa Sưởng nhìn thấy kinh thư mà Khổng Hoàng hậu mới chép được một nửa, cầm lên đọc.
Mặt Khổng Hoàng hậu đỏ bừng lên, giật lại tờ giấy, nói: "Thiếp viết chữ không đẹp."
Nàng ta theo học các vị nữ quan, đọc mấy quyển sách về đạo đức của nữ tử, nhưng khả năng có hạn, tính ra vẫn không bằng mấy người con gái từng đọc đủ thứ thi thư như Triệu thị.
Chu Hòa Sưởng mỉm cười, nói: "Trước kia Trẫm viết chữ cũng không đẹp, lúc còn đi học ở thư viện, học ít chơi nhiều, không ai dám ép buộc Trẫm, Trẫm lại càng lười hơn. Vân ca nhi viết chữ đẹp lắm, hắn là người khắc khổ nhất."
Nghe hắn nhắc tới những chuyện thời thiếu niên, Khổng Hoàng hậu giật mình, Hoàng thượng và Phó Vân quen biết nhau đã nhiều năm. Trước kia nàng ta cứ tưởng rằng cùng lắm Phó Vân cũng chỉ giống như cái vị trường sử đã bị đưa về phủ Võ Xương, là người làm việc lâu năm, tương đối có uy tín trong Vương phủ mà thôi nhưng mà giờ xem ra, hoàn toàn không chỉ có vậy.
Nàng ta vẫn coi như không biết gì, ngọt ngào nói: "Hoàng thượng rõ ràng viết rất đẹp, nghe nói mấy vị các lão đều khen ngài, ngài nói thế là để an ủi thiếp thôi."
Chu Hòa Sưởng lắc đầu bật cười, "Sao khi vào kinh ngày nào Trẫm cũng phải luyện chữ mới không bị mất mặt trước mặt các vị các lão, bọn họ ngoài miệng không nói gì, trong lòng thật sự kỹ tính."
Ít nhiều gì thì cũng là do Vân ca nhi viết thư nhắc nhở hắn. Từ trước khi vào kinh, hắn đã luôn kiên trì luyện tập, ngoài luyện chữ, còn phải luyện khẩu âm, tránh cho vào kinh lại trở thành trò cười, bị triều thần khinh thường.
Khổng Hoàng hậu kinh ngạc. Trước kia Hoàng thượng chỉ là Thế tử của phiên vương ở địa phương mà thôi, sau khi vào kinh phải học các xử lý việc triều chính, học cách giao tiếp với triều thần, nhất định là vất vả lắm.
Chu Hòa Sưởng nói chuyện với nàng ta, thấy nàng ta rũ mắt xuống, lại tưởng rằng nàng ta vẫn đang dằn dỗi về chuyện Trường Nhạc Hầu bèn nói: "Nếu như anh trai nàng đánh người nào khác thì cũng không có gì, nhưng lại đánh chính Đại Lý Tự thiếu khanh, thế thì khác. Thế nào cũng phải nhốt hắn lại vài ngày, công việc không cần lo đến nữa, chờ hắn được ra ngoài, để hắn đi Nam Kinh."
Không chỉ có giam giữ mà thôi, còn phải cách chức anh trai nàng ta, đuổi huynh ấy xuống tận Nam Kinh.
Khổng Hoàng hậu giật mình, buột miệng nói: "Hoàng thượng, sắp hết năm tới nơi rồi, huynh ấy là con trai độc nhất trong nhà, huynh ấy đi rồi, cha mẹ không ai chăm sóc..."
Chu Hòa Sưởng nhíu mày nói: "Chỉ là điều hắn ra ngoài làm việc một chuyến thôi mà, chờ hắn trở về, không ai nhớ tới chuyện này nữa mới có thể khôi phục chức quan cho hắn. Nếu không ngự sử sao có thể buông tha cho hắn dễ dàng như thế?"
Dường như việc này không chỉ đơn giản là uống rượu say đánh người mà thôi, Khổng Hoàng hậu suy nghĩ miên man, không dám tiếp tục xin tha cho anh trai, đành nói: "Hoàng thượng xử trí công bằng, nên như vậy. Thiếp chỉ đang lo lắng cho cha mẹ thôi."
Chu Hòa Sưởng liếc nhìn nàng ta một cái rồi đi tới trước bàn sách, đặt bút lên tờ giấy Khổng Hoàng hậu mới chép được một nửa, tiếp tục sao chép kinh văn.
Khổng Hoàng hậu không biết hắn đang nghĩ gì, lại gần, giúp hắn mài mực.
Chu Hòa Sưởng viết xong một câu kinh, nhẹ nhàng hỏi: "Ban ngày nàng tập dượt tổ chức lễ thân tằm [1] với các nữ quan có mệt không?"
[1] Nghi lễ quan trọng do đích thân Hoàng hậu chủ trì tế bái do nuôi tằm, ươm tơ, dệt vải đóng vai trò quan trọng trong đời sống nhân dân thời phong kiến. Lễ thân tằm được tổ chức hàng năm vào cuối mùa xuân (tháng ba âm lịch) gồm có: Tế tằm thần, cung tang (tự mình hái dâu cho tằm ăn) và hiến kén ươm tơ.
Ánh nến lay động, Khổng Hoàng hậu được Chu Hòa Sưởng quan tâm hỏi han một câu, vành mắt không khỏi đỏ hoe.
Chỉ cần một câu này, dù vất vả thế nào đi chăng nữa cũng sẽ tan thành mây khói, hóa thành ngọt ngào.
Nàng ta dịu dàng nói: "Thiếp không mệt."
Chu Hòa Sưởng đưa tay trái nắm lấy tay nàng ta, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng ta, mỉm cười nói: "Trẫm cũng có rất nhiều chỗ không biết, chúng ta cùng nhau học."
Khổng Hoàng hậu sững sờ, tim đập liên hồi.
Nàng ta biết đối với phi tử nào Hoàng thượng cũng sẽ ôn hòa như thế. Tính tình ngài ấy hiền hòa, thích mỹ nhân nhưng lại chẳng yêu ai tha thiết.
Có đôi khi cung nữ không cẩn thận lỡ tay làm rơi thứ gì, ngài ấy rất ít khi trách cứ bọn họ, cũng sẽ dùng giọng nói ấm áp như vậy nói chuyện với bọn họ.
Biết rõ ngài ấy cũng tốt với những người khác như thế...
Có một lần nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng đi ngắm hoa với Triệu thị ở Tây Uyển, Triệu thị bị trẹo chân, đau tới mức trào nước mắt. Hoàng thượng lập tức bế nàng ta lên, Triệu thị ngây người, mặt đỏ bừng, nín khóc mỉm cười.
Phi tử nào Hoàng thượng cũng thích như nhau...
Biết rõ điểm này nhưng được ngài ấy đối xử dịu dàng như vậy, lòng cũng không thể nào không tan ra thành nước, cảm thấy như thể bản thân mình nhất định là người được ngài ấy yêu thương nhất.
Khổng Hoàng hậu hơi rũ mắt xuống, Hoàng thượng đối xử với nàng ta nhất định là khác với bọn họ.
Cho dù điểm khác nhau ấy chỉ là chút xíu.
...
Hôm sau, theo quy củ, mấy vị Nội Các đại thần vào cung giảng kinh cho Chu Hòa Sưởng.
Phó Vân Anh cũng phụng chiếu vào cung.
Nàng tới rất sớm.
Tuyết đọng vẫn chưa tan hết, đám nội quan dọn tuyết, tạo ra một con đường cho người khác đi lại. Hoa mai trong cung đã nở, nhìn từ xa chỉ thấy một mảnh đỏ rực, rạng rỡ như ráng chiều.
Trước bậc thềm, mấy cây hoa hải đường chỉ còn trơ lại những cành khô trụi lủi, gió bắc thổi qua, hắt tuyết nơi đầu cành lên, khiến cho những cung nữ đang đi đi lại lại lạnh tới mức mũi cũng đỏ bừng.
Uông Mân đi vào trong điện, nhìn thấy Phó Vân Anh, đầu tiên ha lên một tiếng, vỗ vai nàng, "Cậu đấy, tên nhóc này, tính tình không thay đổi gì cả!"
Phó Vân Anh nói: "Nào dám so sánh với ngài."
Mấy chục năm nay Uông Mân vẫn luôn kỹ tính như thế. So với hắn, nàng còn dễ tính chán.
"Đừng khiêm tốn, đến quốc cữu gia ngươi còn dám đánh, ta lịch sự văn nhã, chưa từng đánh người bao giờ."
Uông Mân cười trêu chọc nàng.
Chỉ một lát sau, Vương các lão và Diêu Văn Đạt cũng tới.
Bệnh của Diêu Văn Đạt lúc tốt lúc xấu, mọi người đều quen cả rồi, nhưng gặp ông ta cũng vẫn cứ tới hỏi han mấy câu, dặn dò ông ta cố gắng giữ gìn sức khỏe.
Ông ta xua tay nói, "Mệnh ta cứng lắm, không chết được đâu!"
Thái giám mới mấy vị các lão vào trong điện uống trà cho ấm, trà và điểm tâm mà Quang Lộc Tự chuẩn bị cho bọn họ tuy không ngon lành gì nhưng đảm bảo là nóng hổi.
Mấy người Vương các lão cùng nhau đi vào, Phó Vân Anh ngồi bên ngoài chờ tiếp.
Đợi đến khi giờ giảng kinh kết thúc, các vị các lão tới Noãn Các ăn cơm, nàng mới đi vào gặp Chu Hòa Sưởng.
Chu Hòa Sưởng nhíu mày, vừa nhìn thấy nàng đã than thở: "Lão tiên sinh thực sự quá nghiêm khắc mà."
Vương các lão cảm thấy bản thân ông ta lúc trước mắt nhắm mắt mở để Chu Hòa Sưởng đăng cơ nên giờ phải chịu trách nhiệm, dạy dỗ hắn thật tốt, sợ hắn mê muội mất cả ý chí.
Hôm nay Chu Hòa Sưởng mới lắm miệng nói đùa một câu mà Vương các lão đã đứng dậy khuyên can hắn.
Nói đến đoạn kích động, ông ta còn quỳ xuống.
Chu Hòa Sưởng vội gọi nội quan ra đỡ, đành phải ngoan ngoãn nhận sai, Vương các lão mới thôi, không nói gì hắn nữa.
Hắn còn trẻ, không phải đối thủ của Vương các lão.
Nói xong mấy câu chuyện phiếm, Phó Vân Anh nói: "Hoàng thượng, thần đã điều tra được nguyên do Trường Nhạc Hầu đánh chửi Đại Lý Tự thiếu khanh Tề Nhân. Hôm ấy con trai độc nhất của Trường Nhạc Hầu phóng ngựa trên đường, làm bị thương mười mấy người. Đúng lúc ấy, Tề thiếu khanh đi ngang qua, ngăn con trai độc nhất của Trường Nhạc Hầu lại. Ai ngờ Khổng công tử tuổi trẻ bồng bột, gọi người giết chết con lừa của Tề thiếu khanh, còn đánh người của Binh Mã Tư. Cái gã Tề thiếu khanh kia lại chẳng linh động gì hết, thấy Khổng công tử khinh thường luật pháp, nên cứ theo luật mà làm, sai người lấy roi đánh hắn để cảnh cáo."
Nói tới đây, nàng ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Thực ra Tề thiếu khanh vốn không nên trách phạt Khổng công tử giữa đường như thế, nhưng mà khi ấy là lúc đông đúc nhất vào buổi trưa, dân chúng trên đường xúm lại xem, người bị hại có tới mấy chục người, Tề thiếu khanh không thể thiên vị Khổng công tử được."
Chu Hòa Sưởng nhíu mày, "Tề thiếu khanh đánh thế là đúng, hắn bị thiệt rồi, nghe nói hắn bị thương không nhẹ phải không?"
Phó Vân Anh cúi đầu, "Thực ra cũng không phải là nặng lắm, cơ mà nghe người bên Tề gia nói, tối hôm qua hắn nôn ra máu, hình như là bị thương vào phổi."
Chu Hòa Sưởng trầm ngâm một lát, "Cần phải trấn an hắn cho tốt, Vân ca nhi, đệ thay mặt Trẫm tới thăm hắn một cái. Ta nghe nói hai người trước kia không hòa thuận cho lắm, vừa hay có thể nhân cơ hội này khiến hắn nợ đệ một lần."
Phó Vân Anh đồng ý.
Tề Nhân không thích nàng, tuy là chưa đến mức làm khó nàng nhưng cấp trên không thích mình lúc nào cũng là chuyện phiền toái. Nàng đã cứu Tề Nhân từ tay Trường Nhạc Hầu. Sau này nếu như Tề Nhân còn nói năng lạnh nhạt với nàng sẽ bị mang tiếng là vong ân phụ nghĩa, người trong Đại Lý Tự nhất định sẽ hoàn toàn đứng về phía nàng. Đến lúc đó, Tề Nhân có nhằm vào nàng đi chăng nữa cũng chẳng có gì đáng lo.
Đương nhiên, tốt nhất là Tề Nhân sẽ bởi vì việc này mà hóa thù thành bạn với nàng. Được như vậy thì ai cũng vui mừng.
Ra khỏi điện Văn Hoa, lúc đi qua sân rộng, xa xa nhìn thấy một chiếc phượng liễn, cả đám cung nhân đang vây quanh một chiếc kiệu đi tới, nhìn rất phô trương.
Nội quan nói với Phó Vân Anh đó là Hoàng hậu.
Nàng lùi ra sau mấy bước, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc ủng cao cổ dưới chân mình.
Chờ chiếc kiệu đi qua, nàng mới nhấc chân đi khỏi đó.
Ở phía sau nàng, Khổng Hoàng hậu sai người dừng kiệu, hỏi cung nữ: "Cái người mặt mày thanh tú mặc áo bào lục đứng ở ven đường khi nãy là ai vậy?"
Cung nữ đáp: "Nương nương, người đó chính là Phó Vân Phó đại nhân, cứ ba ngày Hoàng thượng lại triệu kiến ngài ấy tới giảng giải kinh thư một lần."
Khổng Hoàng hậu giật nảy mình, trong lòng có một cảm giác kì quái.
Nghe nội quan miêu tả sinh động như thật cảnh Phó Vân lôi anh trai nàng ta vào cung như thế nào, nàng ta còn tưởng rằng người kia nhất định phải cao lớn hùng dũng, ai ngờ lại là một thư sinh mảnh khảnh tuấn tú. Nhìn phong thái của "y" như thế, tao nhã thoát tục, đứng trên nền tuyết vạt áo tung bay, thực sự không giống một kẻ nóng tính dữ dằn.
...
Đầu tiên, Phó Vân Anh về Đại Lý Tự.
Mọi người vừa nhìn thấy nàng không thể nào không khen ngợi một hồi, đủ loại lời lẽ tâng bốc lao thẳng tới đầu nàng.
Sau vụ Trường Nhạc Hầu đại náo Đại Lý Tự, mọi người hình như đã trở nên chưa bao giờ đoàn kết như thế, mấy bình sự trước đây còn xích mích với nhau đã bắt tay giảng hòa, Tả Tự và Hữu Tự trước đây không thích thú gì nhau giờ thân thiết như anh em, đến cả Đại Lý Tự khanh, người mà bao lâu nay chẳng thấy đâu cũng đã xuất hiện, tủm tỉm cười khen Phó Vân Anh can đảm trước mặt tất cả mọi người, sau đó lại biến mất.
Trước khi biến mất, ông ta còn chuyển mấy vụ án còn tồn đọng tới danh nghĩa của Phó Vân Anh, vỗ vai nàng, "Người tài giỏi thường nhiều việc, người trẻ tuổi nên như vậy!"
Khóe miệng Phó Vân Anh run run.
Nàng nói nàng sắp đi thăm Tề Nhân, những người khác không thân thiết với Tề Nhân lắm, chỉ nhờ nàng chuyển lời hỏi thăm, góp tiền mua một con ngựa để nàng đưa tới Tề gia.
"Lừa của hắn bị người Khổng gia giết rồi, đổi cho hắn một con ngựa đi."
Ngựa được đưa tới Tề gia, người Tề gia lại rầu thối ruột.
Nhà bọn họ không có người chăm ngựa.
Vậy nên mới nói, người nhà bình thường lúc ra ngoài thường thuê xe, hoặc là cưỡi lừa, mua ngựa còn phải có mã đồng chuyên chăm sóc cho ngựa, nuôi cả người lẫn ngựa thì làm sao mà nuôi nổi!
Phó Vân Anh nói với gã sai vặt của Tề Nhân: "Dắt xuống hậu viện cột lại đi, sau này sẽ có thôi."
Lão thái thái của Tề gia không hiểu ý tứ nửa câu sau, nhưng thấy nàng trắng trẻo thư sinh, tuấn tú đĩnh đạc, tuổi lại còn trẻ, yêu quý không thôi, lập tức bảo gã sai vặt làm theo lời nàng.
Tề Nhân nằm trong phòng ngủ dưỡng thương. Hắn có hai đứa con một trai một gái, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiểu lễ nghĩa, nhất định ở lại trước giường chăm bênh cho hắn.
Tề lão thái thái sợ có hai đứa trẻ ở đây, bọn họ khó nói chuyện bèn bảo nha hoàn gọi cháu trai cháu gái sang bên đó.
Phó Vân Anh hỏi thăm Tề Nhân.
Sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn gắng sức ngồi dậy, hắn nói: "Tự nhiên bắt cậu phải đi một chuyến, ta chỉ bị thương ngoài da thôi, mai là có thể trở lại rồi."
"Đại nhân bị thương vào tận phổi, vẫn cứ nên nghe lời thầy thuốc, dưỡng bệnh thêm mấy ngày, công việc cuối năm đã xong xuôi gần hết rồi."
Phó Vân Anh quan sát kỹ sắc mặt Tề Nhân, chậm rãi nói.
Vừa mới nói chuyện được mấy câu, bên ngoài đã có nội quan gõ cửa, Chu Hòa Sưởng phái thái giám tới truyền chỉ, an ủi Tề Nhân, ban cho hắn nhiều vàng bạc, còn thay cháu trai của Hoàng hậu đền cho hắn một con lừa.
Phó Vân Anh cười nói: "Có người chăm ngựa rồi nhé."
Chu Hòa Sưởng hào phóng, lần nào ban thưởng cho đại thần cũng toàn là vàng thật bạc thật, rất thực dụng, không phù phiếm màu mè chút nào. Tề gia phen này phát tài rồi.
Người Tề gia kinh sợ, Tề Nhân định đứng dậy quỳ tạ thánh ân.
Thái giám vội vàng ngăn cản, cười nói: "Vạn tuế gia nghe Phó đại nhân nói Tề thiếu khanh bị thương, đã dặn dò riêng, ngài cứ an tâm mà dưỡng thương đi, đừng đứng dậy."
Nói xong, hắn mời thái y vào phòng khám xem Tề Nhân bị thương thế nào.
Thái y khai đơn thuốc, thái giám đứng bên cạnh chép lại một bản, nhét vào trong tay áo, nói: "Lúc về thế nào Vạn tuế gia cũng sẽ hỏi tới, thiếu khanh là rường cột nước nhà, phải cố gắng giữ gìn sức khỏe."
Sau đó, mấy nội quan lục tục bê vác những thứ được ban thưởng vào Tề gia, trong đó có một thùng lớn đựng các loại dược liệu trân quý.
Thái y cẩn thận phân loại, dạy người Tề gia phải sắc thuốc thế nào, chăm sóc sức khỏe cho Tề Nhân ra sao.
Sợ người Tề gia không nhớ nổi, Phó Vân Anh lấy giấy bút, ghi lại từng câu từng chữ của thái y.
Được tân quân quan tâm như thế, hốc mắt Tề Nhân nóng bừng.
Trước kia, lúc tiên đế còn tại vị, hắn từng có lần không chịu được cảnh người nhà mẹ đẻ của Tôn quý phi cướp đoạt vợ và con gái của quan địa phương, ra mặt bênh vực lẽ phải, bị người Tôn gia vây lại trước cổng nhà đánh cho một trận, nửa tháng không xuống được giường, tiên đế không hỏi han được tiếng nào. Sau đó hắn vẫn luôn bị người ta xa lánh. Cũng còn may, khi ấy thời cuộc quá hỗn loạn, khó khăn lắm mới giữ được chức thiếu khanh.
Sau khi đánh Khổng công tử, trong lòng hắn cũng có chút hối hận. Sao lại cứ muốn xen vào chuyện của người khác cơ chứ?
Nhưng tính hắn vậy, không sửa được.
Lần này đánh cháu trai nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, Hoàng thượng không những không trách tội mà còn quan tâm hắn như thế...
Đây đúng là cái phúc của vạn dân rồi!
Phó Vân Anh ngồi trước cửa sổ sáng rọi, cúi đầu viết chữ. Qua khóe mắt, nàng nhìn thấy Tề Nhân vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, cười thầm trong lòng.
Nàng đưa đơn thuốc đã được chép lại cẩn thận cho quản gia của Tề gia rồi xin phép ra về.
Tề Nhân gọi nàng lại, "Phó tự thừa, xin dừng bước."
Nàng quay lại, mặt đầy nghi vấn.
Tề Nhân chần chừ một lát rồi nói: "Lần trước cậu bị bệnh, chuyện ta tiếp nhận việc khôi phục chức quan cho quan viên mà cậu đang phụ trách là quyết định của Đại Lý Tự khanh, ta cũng không cố ý cướp công của cậu."
Không đợi Phó Vân Anh nói gì, hắn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt cao ngạo, nói tiếp, "Nhìn một vòng xung quanh Đại Lý Tự, ngoài Triệu Bật ra, trong tình huống bất ngờ như thế, cũng chỉ có mình ta có thể tiếp nhận công việc của cậu, hơn nữa còn làm tốt công việc, lựa chọn ta thích hợp nhất."
Phó Vân Anh gật đầu, nói: "Đúng là như thế."
Giọng điệu chân thành.
Tề Nhân nhìn nàng chăm chăm, hắn đã chủ động giải thích rồi, chẳng phải lúc này Phó Vân nên hiểu ra, sau đó bắt tay giảng hòa với hắn hay sao? Sao phản ứng lại thản nhiên như vậy được cơ chứ!
Hắn tiếp tục nói: "Ta đã đọc ghi chép của cậu rồi... Cậu làm tốt lắm, những hồ sơ đó đều được cậu phân loại đánh dấu rõ ràng, hơn nữa còn lên danh sách... Vậy nên cái hôm cậu trở lại, ta bảo cậu tìm hồ sơ giúp ta, ta vốn cho rằng những danh sách đó chắc chắn là do môn khách của cậu làm giúp, muốn thử xem bản lĩnh của cậu thế nào, không ngờ cậu lại tìm ra hồ sơ ngay lập tức, ta rất khâm phục cậu."
Lúc Tề Nhân nói ra hai chữ khâm phục này, sắc mặt thật sự rất phức tạp, nhìn cứ như thể là có ai ép hắn nói thế vậy.
Về chuyện Trường Nhạc Hầu, không cần phải nói đến nữa, Phó Vân không những cứu hắn mà còn nói đỡ cho hắn trước mặt Hoàng thượng, cùng một lúc giúp hắn giải quyết cả chuyện Khổng công tử và vụ Trường Nhạc Hầu, hắn thiếu nợ Phó Vân.
Phó Vân Anh mỉm cười, "Thiếu khanh ghét ác như thù, không sợ quyền quý, hạ quan cũng khâm phục không thôi."
Tề Nhân đối diện với nàng một lát, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, mặt cứng đờ, phất tay bảo nàng ra ngoài, "Đi đi, đi đi, đừng đến quấy rầy ta dưỡng thương nữa."
Phó Vân Anh nhắc hắn giữ sức khỏe rồi đứng dậy ra về.
Tề lão thái thái ở bên ngoài nghe thấy vậy, tức lắm mà không làm gì được, con trai bà không có quan hệ tốt với đồng liêu, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy ngày Tết mới có người tới nhà hỏi thăm. Lần này con trai bà bị thương, nghe nói chính là Phó Vân cứu nó, không chỉ cứu nó không thôi đâu, mà còn mang quà tới nhà thăm bệnh, đây chính là mặt trời mọc đằng Tây đấy!
Phó Vân lại còn tuấn tú nữa chứ, Tề lão thái thái vừa nhìn đã thích, đang định giữ người ta ở lại ăn cơm, cuối cùng là con trai bà ta tức giật đuổi người ta đi!
Tề lão thái thái cực kỳ ghét cái tính cách không ra gì của thằng con mình, ra mặt giữ Phó Vân Anh ở lại.
Nàng luôn miệng từ chối, nói: "Nha thự còn có việc, lần sau lại tới quấy rầy ạ."
Tề lão thái thái vội sai người hầu đưa cháu trai cháu gái ra, mấy bà cháu tiễn nàng ra tận cổng, nhìn nàng lên ngựa đi được một đoạn xa mới xoay người quay về.
...
Phó Vân Anh lại về Đại Lý Tự như cũ.
Đại Lý Tự khanh phân công cho nàng một đống công việc khó giải quyết, nàng phải tìm ra manh mối trước đã.
Đang cúi đầu suy nghĩ miên man, con ngựa đột nhiên khịt mũi phì phì, dừng lại, không chịu đi nữa.
Phó Vân Anh ngẩng đầu.
Cuối năm trong thành có mấy lần chợ phiên, hàng hóa các nơi theo Vận Hà đổ về kinh sư, dân chúng đưa cả gia đình ra chơi, chợ hết sức đông đúc náo nhiệt.
Nàng xoay người xuống ngựa, đi dạo chợ một lát, mua mấy thứ đồ linh tinh.
Trở lại Đại Lý Tự, mọi người hỏi mấy câu về tình hình thương tích của Tề Nhân, biết hắn không sao lại tiếp tục tất bật với công việc.
Đợt xử án mùa thu năm nay, nàng phát hiện ra những vụ án cần được Hình Bộ và Đại Lý Tự xét duyệt chỉ dựa trên công văn các địa phương đưa lên, hơn nữa trong mấy ngày ngắn ngủi còn phải xét duyệt xong lại toàn bộ các phán quyết xử trảm và giam giữ chờ xử trảm, gấp gáp vô cùng.
Khi ấy có mấy vụ án đáng ngờ bị bác bỏ phúc thẩm, cũng có mấy vụ án khác bi thay đổi kết quả, nàng bảo Thạch Chính lấy công văn khi ấy ra để xem lại xem có sai sót gì không.
Thạch Chính tìm được công văn xong đứng bên cạnh mài mực cho nàng.
Nàng trải giấy ra, chép lại toàn bộ những điểm đáng ngờ trong tài liệu được đưa lên.
Lúc đặt bút xuống, ngoài cửa sổ, trời đã sập tối.
Nàng đứng dậy, không biết có phải ngồi quá lâu nên tê chân hay không, hơi loạng choạng.
Thạch Chính vội ra đỡ, nàng xua tay, cảm thấy đầu hơi váng vất.
Bưng một chén trà đã lạnh ngắt từ lâu lên, uống mấy ngụm, nàng mới tỉnh táo hơn một chút.
Hôm nay Phó Vân Chương không chờ nàng, người ở Hình Bộ nói với nàng Phó Vân Chương có việc, đã về sớm rồi.
Nàng nhíu mày, bước lên xe ngựa.
Về tới nhà, hỏi quản gia, quản gia nói Phó Vân Chương vẫn chưa về nhà.
Có phải nhị ca đã tìm được Phó Dung rồi không?
Phó Vân Anh trở về phòng tắm rửa. Mệt mỏi cả một ngày, nàng chẳng thiết ăn uống gì nữa, đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi.
Mấy người Viên Tam đang ôn thi, biết nàng mỏi mệt nên cũng không tới quấy rầy nàng.
Không biết giấc ngủ này của nàng kéo dài bao lâu.
Trong mộng, tuyết cũng đang rơi, gió lớn điên cuồng gào thét, khiến cho nàng lạnh cóng cả người, nàng ôm chặt hai tay, nghĩ thầm nhất định là do uống trà lạnh nên mới có thể mơ như thế.
Muốn tỉnh lại nhưng không làm sao tỉnh lại được, cả người cứng đờ, lại nặng nề, cảm giác hồn đã lìa khỏi xác, có thể nhìn thấy thân thể mình đang ấm áp trong tấm chăn dày, còn linh hồn lại ở giữa một vùng băng tuyết run lên bần bật.
Trên mặt bỗng nhiên cảm thấy có gì ướt ướt rơi xuống, hơi nóng, nàng cảm thấy rất thoải mái, không thể nào không vươn người về hướng đó.
Linh hồn cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, chân tay có cảm giác trở lại.
Nàng mở bừng mắt, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, sáng ngời đang nhìn nàng chằm chằm, như thể sắp nuốt nàng vào bụng.
"Minh Cẩm ca, ta lạnh quá."
Nàng vẫn nhớ như in cảm giác trong mộng, lên tiếng theo bản năng.
Hoắc Minh Cẩm đặt một tay sau gáy nàng, nghe thấy vậy, sự u ám quay cuồng trong đáy mắt, lập tức ấn nàng vào lòng mình, ôm thật chặt.
Nàng ôm eo chàng. Chỉ một lát sau, cơ thể dần ấm áp trở lại.
Hoắc Minh Cẩm buông nàng ra, cúi đầu quan sát thật kỹ sắc mặt nàng.
Nàng tự xoa mặt mình, "Khi nãy ta nằm mơ."
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, cười gượng gạo, "Không ăn cơm đã ngủ rồi à?"
Nàng gật đầu, "Ta không đói."
Hoắc Minh Cẩm cao giọng gọi thị nữ bưng bữa đêm vào, "Ta cũng chưa ăn, ăn với ta một chút đi. "
Phó Vân Anh ừm một tiếng, đứng dậy khoác áo, thị nữ bưng một hộp đồ ăn lớn đi vào, sắp bát đĩa lên chiếc bàn bán nguyệt trong gian phụ.
Hoắc Minh Cẩm múc cho Phó Vân Anh một bát canh cá.
Nàng thực sự rất buồn ngủ, lúc ăn canh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, suýt nữa làm đổ cả bát canh.
Hoắc Minh Cẩm không hề chê cười nàng, cầm bát lên định đút cho nàng ăn.
Nàng vội lắc đầu, "Thôi không ăn, ta ăn không vào."
Hoắc Minh Cẩm không nài ép, "Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút thôi."
Nàng ngồi yên, tay phải chống cằm, nói: "Chàng vẫn còn chưa ăn xong đâu, ta ngồi với chàng một lát."
Chàng bận, nàng cũng bận, hằng ngày chỉ có đến tối mới gặp được nhau.
Hoắc Minh Cẩm đặt bát đũa xuống, không ăn nữa, thúc giục nàng về giường ngủ tiếp.
Hôm nay chàng thật kì quặc.
Đợi sáng mai ngủ dậy thì hỏi chàng sau vậy... Nàng ngáp một cái, trở về phòng đi ngủ.
Hoắc Minh Cẩm ngồi bên mép giường, nhìn nàng nghiêng người đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở đều đều, trong mắt nổi lên sự lạnh lẽo âm u.
Chàng buông màn, thổi tắt nến, ra khỏi phòng.
Kiều Gia đứng đang chờ ngoài cửa, nói: "Thái y nói tình trạng bệnh giống với lần trước."
Buổi chiều, sau khi Phó Vân Anh trở về liền hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Kiều Gia kinh hãi, vội phái người đi mời thái y còn bản thân hắn thì đi tới quân doanh ở ngoại thành bẩm báo với Nhị gia.
Khi nãy thái y xông thuốc, Phó Vân Anh mới tỉnh lại.
Hoắc Minh Cẩm nhìn về phía có tiếng nước chảy róc rách trong bóng đêm đen đặc, hỏi: "Hôm nay nàng đã đi những đâu?"
"Công tử vào cung, về Đại Lý Tự, sau đó tới Tề gia một chuyến, còn đi dạo chợ phiên một lúc."
Hoắc Minh Cẩm cất giọng khản đặc: "Bảo Nguyễn Quân Trạch và Triệu Bật là bọn họ điều tra quá chậm, đưa hết thuộc hạ về đây, ta tự xử lý."
Kiều Gia thầm kinh ngạc.
Sau khi tân quân lên ngôi, Nhị gia đã không nhúng tay vào chuyện của Trấn Phủ Ty nữa.
Nhưng mà chuyện này có liên quan tới Phó Vân Anh, Nhị gia làm sao có thể không sốt ruột.
Hắn chắp tay thưa vâng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.