Trần Quỳ, Đỗ Gia Trinh, Lý Thuận, Triệu Kỳ... và cả mấy học sinh Hồ Quảng khác rủ nhau cùng đi lên phía bắc, ngoài ra còn có cả Phó Vân Khải, mười thanh niên mặc áo bào cổ tròn màu lục đứng cùng một chỗ, trang phục chỉnh tề, tinh thần phấn chấn sôi nổi, nói chuyện với nhau đầy vẻ khí phách.
Thực sự là cứng cỏi hiên ngang, ai ai cũng tướng mạo đường đường.
Nha hoàn Phó gia nhìn thôi mà mặt đã đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Phó Vân Anh nhảy xuống xe ngựa, dầm mưa đi lên phía trước.
Đã mấy năm không gặp, mọi người đều đã trưởng thành, vững chãi hơn nhiều, Trần Quỳ còn để râu ngắn.
Mọi người cười đùa với nhau, lâu ngày không gặp nên cảm xúc dâng trào, đang nói chuyện say sưa, người nói to nhất là Viên Tam bỗng dưng im bặt.
"Lão đại!"
Hắn nhìn Phó Vân Anh đang bước tới trong màn mưa, gọi một tiếng.
Mấy người Trần Quỳ sửng sốt, nhìn theo tầm mắt hắn.
Ánh mắt chiếu thẳng tới mặt Phó Vân Anh.
Thanh niên tuấn tú mặc áo bào xanh chậm rãi đi tới từ trong màn mưa, bước lên bậc thang, mặt mày thanh tú, đôi mắt đen láy trong trẻo sáng bừng, trong vẻ văn nhã lại ẩn chứa sự nhẹ nhàng, nụ cười nhàn nhạt đọng trên môi.
Phong thái xuất trần, tao nhã như ngọc.
Mọi người mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch, trong một thời gian ngắn chưa thể nói nên lời.
Thằng nhãi Phó Vân kia đúng là càng lớn càng đẹp!
Tô Đồng tới kinh thành ở một hai năm liền trở nên rắn rỏi, sắp đen như Bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472781/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.