Kiều Gia phụng mệnh bảo vệ cho Phó Vân Anh đã nhiều năm nay.
Hắn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, tiến lui có chừng mực, hoàn toàn trung thành với Hoắc Minh Cẩm.
Nhưng tình huống đêm nay làm hắn khó xử.
Phó Vân Anh không ở trong phòng ngủ.
Hắn giống y như một con nhện, dán chặt vào cửa sổ lắng nghe một lát, xác nhận trong phòng không có tiếng hít thở.
Phó Vân Anh đi đâu rồi?
Bản thân hắn luôn canh giữ ngoài hành lang, nàng không thể nào đi ra ngoài từ cánh cửa duy nhất này, cũng không thể trẻ qua cửa sổ, ngoài cửa sổ một bên là hành lang, một bên là hồ nước.
Hắn nhíu mày, đêm khuya không tiện xông vào phòng ngủ tìm kiếm, hắn gọi thị nữ dậy, sai nàng ta vào trong xem xem thế nào.
Thị nữ đi vào, lúc đi ra thì lắc đầu nói: "Công tử không có trong đó."
Kiều Gia như chợt nghĩ tới cái gì.
Có phải Phó Vân Anh đang ở chỗ Nhị gia không?
Về phần là bị Nhị gia bắt qua đó, hay tự Phó Vân Anh đi qua đó... thực ra cũng chẳng khác gì nhau.
Kiều Gia biết chuyện mật đạo, việc này vốn là do hắn và Lý Xương cùng sắp xếp.
Khi ấy Lý Xương thật dong dài, vừa phân công người lắp đặt cơ quan, vừa tìm hắn kể khổ.
Làm sao có thể ngờ được, hắn đường đường là phó thiên hộ mà còn phải giúp Nhị gia làm cái việc thâu hương trộm ngọc này.
Sau đó hắn còn cười xấu xa hỏi Kiều Gia xem ban đêm có đi nghe trộm không, Nhị gia có phải là long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472779/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.