Cây táo dần rụng lá, chỉ còn trơ lại cành khô, cùng với nền trời xanh thẳm, những tường viện xám trắng, mái ngón đen nhánh, trở thành một bức tranh tĩnh lặng.
Phó Vân anh đọc xong bức thư mà Khổng tú tài tự tay mang tới, ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, trước mắt nàng là bức tranh này. Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng vịt quàng quạc.
Phương Tuế và Chu Viêm đã thả vào hồ nước mới đào trong viện mấy con vịt chẳng biết giống gì nhưng giờ nước xanh vịt trắng, sân viện vốn quạnh quẽ nay cũng vui mắt vui tai hơn mấy phần.
"Quan nhân nói bên này quá yên tĩnh." Phương Tuế đẩy cửa vào phòng, rót cho Phó Vân anh một ly trà nóng, "Nuôi mấy con vịt cho tiểu thư đỡ buồn."
Phó Vân anh ừm một tiếng.
Cũng không phải viện quá yên tĩnh, mà là do chủ nhân là nàng lãnh đạm, kì quái, cả ngày không ra khỏi phòng, Phó tứ lão gia lo nàng buồn, cứ vài ngày lại nghĩ ra cách dụ dỗ nàng ra ngoài chơi, còn thường xuyên đưa mấy thứ mới lạ tới Đan Ánh Sơn Quán. Nào là chim biết nói, nào là chó mèo biết chắp tay thi lễ, nào là thỏ xám ngây thơ đáng yêu... Nàng nuôi chẳng được nửa tháng đã tặng cho người khác, Phó tứ lão gia cũng không nản lòng, lại tặng cho nàng mấy con vịt này.
Phó tứ lão gia đã suy xét rõ ràng, nàng quá bận, không có sức chơi với mèo con chó con, nhưng vịt thì khác, chỉ cần để chúng trong viện là được, hoàn toàn không cần chăm sóc gì, nuôi lớn một chút, vịt còn có thể đẻ trứng để làm trứng muối.
Phương Tuế thuật lại những lời này cho Phó Vân anh nghe, nàng lắc đầu bật cười. Từ từ uống hết một ly trà hoa quế, bỗng nghe thấy đám nha đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472668/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.