Nửa đêm, người hầu Phó gia gõ cửa, tiếng chó sủa vang lên ầm ĩ, Khổng tú tài khoác áo đứng dậy, một tay cầm đèn, một tay đặt trước đèn che cho ngọn lửa leo lét khỏi phụt tắt trong gió. Ra tới nơi, hắn nhìn thấy trước cổng là một đám người đông nghịt, mười mấy tôi tớ đứng xung quanh Phó Vân Chương. Nhiều người như thế mà chỉ thắp có hai chiếc đèn lồng, từ chỗ tối vọng ra tiếng ngựa hí và tiếng bánh xe lọc cọc cán trên mặt đường gồ ghề, có thể lờ mờ trông thấy hai chiếc xe ngựa đang đứng chờ ở góc đường.
Dưới ánh đèn leo lét, khuôn mặt thanh tú đoan chính của Phó Vân Chương hiện ra, y mặc một chiếc đạo bào màu xanh ngọc, tóc quấn nho khăn, lưng đeo đai lụa, chân đi ủng đi đường cao cổ, đứng trong gió đêm. Nghe tiếng mở cửa, Phó Vân Chương ngước mắt lên nhìn hắn, gật đầu chào hỏi. Thư đồng phía sau cõng một rương sách, có vẻ là sắp lên đường.
Khổng tú tài dở khóc dở cười, khép cổ áo lại cho khỏi lạnh, run run nói: "Nghe nói đệ sẽ tham dự hội đèn lồng trung thu lần này, các tiểu nương tử xinh đẹp trong huyện đã vơ vét đủ loại đồ trang sức và vải vóc quý hiếm từ khắp các cửa hàng, thế mà đệ lại thế này, chẳng báo với ai một câu mà đã đi là thế nào?"
Phó Vân Chương mỉm cười: "Ta đi lần này, nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm mới trở về được, chuyện trong nhà phải nhờ huynh lo lắng giúp."
Gió thu hiu hiu thổi, đây là đợt lạnh nhất từ đầu mùa thu đến giờ, Khổng tú tài vừa mới từ trong chăn chui ra, lạnh đến mức run lên cầm cập, lui ra phía sau một bước, mời Phó Vân Chương vào nhà nói chuyện, cười nói: "Cái gì mà lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472664/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.