Trong đình hóng gió, Triệu gia thái thái và Trần lão thái thái vẫn đang nói nói cười cười, nói xong mấy câu truyện, thái thái Triệu gia đã đoán được tính nết của Trần lão thái thái.
Phó Vân Chương đúng là tốt thật đấy nhưng người mẹ này của y thì không hay cho lắm. Mấy đứa con gái nhà bà đứa nào cũng được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải chịu uất ức, tuy còn nhỏ mà đã tâm cao khí ngạo, làm sao có thể sống chung với người hẹp hòi như Trần lão thái thái.
Triệu gia thái thái suy nghĩ một lát, nâng ly trà lên nhấm một ngụm, lặng lẽ quan sát sắc mặt Trần lão thái thái qua khóe mắt. Tuy lão thái thái vẫn luôn nở nụ cười, rất cố gắng giả vờ hiền hòa nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng, lúc nói chuyện với tri huyện nương tử cũng lộ ra giọng điệu áp đặt.
Nha hoàn xung quanh trông rất căng thẳng, chỉ cần lão thái thái liếc qua một cái đã im bặt, từ đó có thể thấy được thường ngày lão thái thái quyết liệt đến thế nào.
Thái thái Triệu gia thầm thở dài một hơi, nếu không phải quan nhân nhất quyết muốn kết thân với Phó gia, sao bà lại phải đi chuyến này, cũng không biết bà chị chồng trong kinh sư kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Phó gia chỉ là một gia đình bình thường, sao có thể xứng đôi với con gái Triệu gia? Dù Phó Vân Chương kia có là kỳ tài ngút trời đi nữa thì giờ mới chỉ là một cử nhân mới thi xong kỳ thi hương mà thôi, Triệu gia là tộc lớn tronng phủ Giang Lăng, dòng dõi thư hương, giờ chọn một người như thế làm con rể, quá thiệt thòi cho con gái Triệu gia rồi.
Nghe nói Phó Vân Chương tuấn tú nhã nhặn, nếu giờ y đỗ tiến sĩ thì may ra mới có thể xứng đôi với dòng dõi Triệu gia. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472657/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.