*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế là to chuyện rồi.
Phó tứ lão gia vừa về đến nhà đã nổi giận lôi đình.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái nép sau Đại Ngô thị run lên bần bật, khóc đến sưng đỏ cả mắt. Phó tứ lão gia trừng mắt, hai anh em lại càng ôm chặt cánh tay Đại Ngô thị, khóc ầm lên.
Đại Ngô thị vỗ về hai đứa cháu trai, nói: "Lão tứ à, trước hết đừng có đánh hai đứa nó vội, bên Tô thiếu gia, chúng ta làm thế nào ăn nói với người ta cho phải đây?"
Phó tứ lão gia sai người mời thầy thuốc tới, hỏi thăm chuyện vết thương trên người Tô Đồng. Nghe thầy thuốc nói Tô Đồng phải nằm bất động một tháng, suýt nữa bóp nát chén trà trong tay.
Phó Vân Khải và Phó Vân Thái càng run tợn.
Phó tứ lão gia hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm con trai và cháu trai một lát, ánh mắt âm trầm, phất tay áo, cố nén tức giận để qua thăm Tô Đồng trước.
Con trai bị thương, Tô nương tử nào còn màng đến kiêng kị gì nữa, đưa con gái Diệu tỷ nhi qua bên này, giờ hai mẹ con đang ngồi cạnh mép giường Tô Đồng lau nước mắt.
Phó tứ lão gia hổ thẹn, chắp tay thi lễ với mấy mẹ con Tô Đồng, còn chưa kịp lên tiếng, Tô Đồng đã nói trước: "Tứ thúc không cần áy náy, việc này không liên quan tới cửu thiếu gia và thập thiếu gia, nói đến cùng là do cháu không cẩn thận. Cháu lớn hơn cửu thiếu gia và thập thiếu gia, đáng lẽ ra không nên lỗ mãng như thế."
Sắc mặt hắn tái nhợt, giữa hai mắt có chút nặng nề, hẳn là vì không thể tham gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472635/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.