Sang năm mới, thời tiết ngày một ấm lên.
không khí mùa xuân tràn ngập không khí, gió đùa dương liễu xóa đi dấu vết của tuyết động, gió mơn trớn những cành khô trơ trụi, những ngọn cây già khẳng khiu cũng xuất hiện những chồi non mới.
Theo lệnh của Phó tứ lão gia, người hầu kê vào trong thư phòng thêm một bình phong lớn bằng gỗ khắc tranh sơn thủy, chia đôi thư phòng, tạo thành chỗ ngồi học của Phó Vân anh.
Khi Tôn tiên sinh kiểm tra việc học của Phó Vân Khải và Phó Vân thái bên ngoài bình phong, nàng ngồi ngay ngắn sau bình phong tập trung luyện chữ.
Tiên sinh cho nàng học lại từ đầu, nàng không có gì oán giận bởi tuy nàng đã nhận mặt được mấy ngàn chữ nhưng chưa đọc nhiều sách. Dựa vào những kiến thức kiếp trước, có lẽ nàng nhất thời có thể qua mắt được tiên sinh, nhưng cùng lắm là ăn gian được một năm học. Giờ bắt đầu lại từ đâu, nàng quyết tâm nghiêm túc học hành, đọc sách không phải là chuyện ngày một ngày hai, muốn học hành có thành tựu để có thể trổ hết tài năng, đầu tiên phải khổ luyện. Nàng không thể bởi vì bản thân giỏi hơn hai người anh ham chơi kia một chút mà tự cao tự đại.
Bên ngoài bình phong, Tôn tiên sinh răn dạy hai học sinh một chập, phạt bọn họ chép sách. Tay Phó Vân Khải và Phó Vân Thái đã hết đau, không dám lý do lý trấu gì, hai anh em chỉ dám bĩu môi, trợn mắt sau lưng Tôn tiên sinh.
Tôn tiên sinh bỗng nhiên quay đầu lại.
Hai người đều giật mình.
Phó Vân Thái phản ứng nhanh hơn một chút, quay mặt đi giả vở lật quyển "Tiểu học tập giải" ở bàn bên cạnh ra xem, không dám nhìn thẳng vào tiên sinh.
Phó Vân Khải không kịp thay đổi nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-nu-lang/1472625/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.