Ngay khi Tề Hân đóng cửa phòng lại anh đảo mắt nhìn nhưng Tuyệt Yến đã không còn trong phòng khách,suy tư một lúc rồi anh cũng sải bước lên tầng thượng.Quả đúng như anh suy đoán Tuyệt Yến đang ở đây!Cô ngồi trên chiếc ghế lười đầy mệt mỏi nhìn ra khoảng xa vô định như đang lo nghĩ chuyện gì đấy.
Vì không phải là lúc làm nhiệm vụ nên anh không cần phải nhẹ bước,cô đương nhiên nhận ra đó tiếng bước chân của ai vì vốn cả căn biệt phủ này không ai dám ngang nhiên mở cửa mà không xin phép chỉ trừ chủ nhân nơi này thôi:
"Tống Thiếu Tùng anh có thể đi giống người hơn không?Đi thoải mái rồi sao vẫn như ma vậy?"
Anh cười nhẹ thầm nghĩ chắc cũng chỉ có cô mới dám kêu cả họ lẫn tên anh như vậy.Nếu là người khác chắc hẳn nãy giờ anh đã vứt hắn vào chảo dầu rồi.Thoải mái trả lời câu nói của cô một cách vui nhộn:
"Chẳng có con ma nào đẹp trai như tôi đâu"
"Đồ thần kinh tự luyến!"
Haizzz đúng thật là từ khi gặp cô anh nghe mắng nhiều hơn có thể nói là nhiều nhất trong đời anh. Vì từ bé đến lớn chẳng ai dám lớn tiếng với anh chứ đừng nói là mắng.Nhưng kì lạ ở chỗ là anh không muốn nhìn thấy hoặc làm cô bị thương nếu là người khác có lẽ anh còn chẳng thèm để tâm họ chết bằng cách nào nữa kìa.
"Đang suy tư gì à?"
"Không có!"
Anh vẫn bình thản,câu trả lời này với anh không quá bất ngờ vì ngay cả đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-chong-toi/2923709/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.