Dứt câu cũng là lúc cô quỳ sụp xuống cũng may là anh nhanh tay đỡ lấy không thì chắc cô đã ngã lăn ra sàn đất lạnh rồi.Không nghĩ nhiều trực tiếp bế cô vào lại phòng vừa đi vừa hét lớn:
"Dì Minh gọi Dương Khải đến đây,nhanh lên!"
Nghe anh nói lớn thế thì mọi người đang ở phòng bếp cũng không khỏi giật mình.Bà lập tức lấy máy gọi cho người tên Dương Khải,Sa Nhi và Tôn Diễn nhìn nhau liền hiểu ý cùng nhau chạy lên tầng.
Đến nơi thì chỉ thấy anh đang đặt cô lên giường gương mặt anh có chút căng thẳng.Cô gái mạnh mẽ hằng ngày nay đã đau đớn nhăn mặt.Sa Nhi thấy vậy nên chạy về phòng mình lục lọi trong ngăn bàn lấy ra một lọ thuốc nhỏ đem sang phòng cô.Mở hộp lấy một viên ra định đút cho Tuyệt Yến thì bị Thiếu Tùng ngăn lại.Nhìn cô đầy nghi ngờ,cô bé khó chịu nói:
"Chị ấy bị dạ dày cấp tính từ mười mấy năm nay,thuốc này tôi luôn đem bên mình phòng trường hợp tái phát!"
Tuy nhiên anh vẫn chưa có dấu hiệu tin tưởng thấy vậy Sa Tuyệt Yến vương tay lấy bỏ vào miệng nuốt xuống một cách chớp nhoáng làm anh hoảng hồn.Sa Tuyệt Yến biết anh đang nghĩ gì nên lên tiếng nói:
"Không sao,thực sự nó là thuốc của tôi"
Không nói gì anh chăm chú quan sát sắc mặt của cô,dù đã uống thuốc cô có vẻ vẫn không ổn hơn là bao.Đưa tay mình sờ lên trán cô một cái liền rụt tay về,trán cô thực sự quá nóng.Một chiếc khăn ấm được đưa đến trước mặt anh người đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-chong-toi/2923706/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.