Cô đưa mắt nhìn anh,cô cũng biết khi cô bị thương anh đã lo cho cô như nào nên cảm thấy có chút tội lỗi.Anh áp một tay lên mặt rồi đối diện với cô nói:
"Ngoại trừ tôi ra thì không ai có quyền làm em đau ngay cả em cũng không!"
Cô bướng bỉnh nói lí nhí trong miệng:
"Tới cơ thể của tôi cũng muốn quản"
Nói rồi cô mang dép xuống giường liền bị anh ngăn lại hỏi:
"Em đi đâu"
Cô thẳng thắng trả lời:
"Đi ăn!"
Anh ấn người cô ngồi ngược lại giường căn dặn vài câu rồi mới xuống tầng:
"Ngồi yên ở đây cho tôi,tôi xuống nhà lấy đồ rồi lên ngay"
Sau khi anh đi cô ngoái đầu nhìn vết thương một chút rồi thở dài.Chẳng mấy chốc anh đã bê một khay thức ăn lên cho cô:
"Mấy ngày tới tôi căn dặn dì Minh thay đổi thực đơn cho phù hợp với sức khỏe của em rồi.Ăn cháo tạm đi cho mau lành!"
Cô không than vãn mà cầm bát cháo lên ăn,cô cũng không động nhiều đồ ăn chỉ vài miếng dưa muối và thịt xào là xong.Như thường những nữ nhân quen sống sung sướng khi nghe phải ăn cháo ít nhiều sẽ không vui còn cô lại rất bình thãn.Anh thắc mắc mà hỏi:
"Em thích ăn cháo à?"
"Không!"
"Tôi thấy em ăn rất ngon miệng mà!"
Cô đặt bát lại khay rồi thong thả nói:
"Không phải thích ăn mà là quen rồi!"
Khó hiểu càng thêm khó hiểu anh nhìn cô như mong chờ cô nói rõ.Cô cũng hiểu ý anh nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-la-chong-toi/2923700/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.