Có một khu rừng nhỏ bên ngoài tòa nhà nghệ thuật, bạn cần phải đi quá đây từ cổng phía Bắc. Nếu vội bạn có thể đi đường tắt qua khu rừng nhỏ.
Đứng dưới gốc cây hòe, Cố Dã không mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen nữa, mà là một chiếc áo phông có mũ với quần âu và một đôi giày thể thao, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, giống như một sinh viên đại học hơn.
Gió hiu hiu, bóng cây lao xao.
Anh nhướng mày, một tay nhấc cặp lồng đựng cơm, tay kia nghịch viên ngọc đổi vận, và trông có vẻ lơ đễnh.
Mặt trăng treo trên bầu trời cao, ánh sáng dịu như nước. Một lớp màn che mờ ảo được che đậy cho vóc dáng cao lớn của anh.
“Đổi viên ngọc ”
Bạch Thuật lướt ván trượt tới, dừng lại trước mặt anh, đưa tay ra.
Lông mày nhướng lên, ánh mắt của Cố Dã phản chiếu bóng dáng của cô, thoáng nhìn thấy tấm ván trượt dưới chân cô, ánh mắt buồn bã và không rõ, sau đó anh cười trầm xuống, với giọng điệu vừa đùa vừa khinh bỉ "Không phải cho anh sao?"
"Anh không trả lại cho tôi sao?" Bạch Thuật hỏi lại.
Nếu anh ấy chỉ dùng hình ảnh để thu hút cô qua đây. Cô có thể cân nhắc tặng anh một cái
Cố Dã nhìn cô chằm chằm trong giây lát.
Sau đó, một tiếng "ừm " nhẹ nhàng và nói: "Trả lại em.” Đặt túi đồ ăn đã đóng gói vào tay Bạch Thuật.
Bạch thuật: ". . . "
Ngay sau đó, Cố Dã nâng tay trái của cô lên, cầm sợi dây dài ngọc đổi vận, quấn quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hom-nay-khong-muon-lam-nguoi/1258837/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.