"Mã Đức, nếu White ở ngay trước mặt tôi, tôi sẽ đánh hắn ta phải gọi tôi bằng bố! Hắn tổn thương tự ái của tôi cậu biết không, Cố Dã, hắn tổn thương lòng tự tôn của tôi! Nếu tôi mà yếu đuối một chút thì chắc đã nhảy lầu rồi!"
"Không cần phải thế." Thanh âm tùy hứng lại ngứa đòn quen thuộc của Cố Dã vang lên, "Hắn nói sự thật, còn phải gánh vác thêm một mạng, có oan quá rồi không?"
Bạch thuật: “……”
Nữ sinh bị tên cầm thú vô tình dọa đến nghẹn lời.
Sau một lúc lâu, cô cuối cùng cũng bùng nổ, "Anh có trái tim không vậy? Anh còn có lương tâm không?! Em hỏi anh, anh có lương tâm không vậy!" Một hơi tra hỏi những ba lần, nữ sinh ngay cả thở cũng không kịp thở, nổi giận mắng, "Cố cầm thú nhà anh là đồ vô tâm! Cả một câu tiếng người cũng không nói!"
Cố Dã cũng không tức giận, trong lòng mang theo ý cười: "Không phải anh mời em ăn lẩu đây sao?"
"Ăn lẩu?" Nữ sinh hít sâu một hơi, không thể tin được, "Rõ ràng ý anh là ‘ Muốn ăn lẩu à, cho em cơ hội, xem em khóc thành cái dạng gì?’”
"Em vì để ăn lẩu mà gạt anh, giả bộ đòi sống đòi chết nhảy lầu?"
Tên cầm thú phát huy kiểu cách không làm người của mình đến cực hạn, hời hợt thêm một nhát dao sâu, còn bồi thêm một câu nói: “Không cần phải vậy, anh đây không thiếu tiền."
“…… Cố Dã anh làm người thì anh sẽ chết à!”
*
Mục Vân Hà bưng hai đĩa nước tương tới, nghiêng lưng đưa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hom-nay-khong-muon-lam-nguoi/1258830/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.