Thành phố Trường Ninh, tháng 9.
Nắng gắt cuối thu như thiêu đốt, không khí nóng khô ẩm, tiếng ve kêu râm ran kèm theo âm thanh ầm ĩ trong nhà, phá vỡ một khoảng yên lặng.
Trong phòng ngủ tầng hai khu biệt thự, Bạch Thuật đang mơ ngủ lăn người, bị tiếng ầm ĩ làm cau mày, buồn bực thức giấc.
“Reng reng reng.”
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
"Tiểu tiên nữ, em đang ở trường học à? Anh trai có chút viêc, buổi chiều em giúp anh đến lớp, buổi tối mời em đi ăn cơm." Giọng Mục Vân Hà trong sáng, trầm và ấm, giọng nói phảng phất nụ cười.
“Em không có ở trường.”
Mục Vân Hà dường như có hơi kinh ngạc, “Phòng em thuê vẫn chưa dọn dẹp xong à, nếu không phải đang ở trường, thì bây giờ đang ở nhà họ Kỷ à?”
“Ừm”
“Ba em mất tích hai năm nay rồi, em ở nhà họ Kỷ cũng không được chào đón, em quay về làm gì?”
“Xem chó.”
“……”
Ai không biết còn nghĩ rằng em xem nhà họ Kỷ là chó đấy.
Nhưng nghĩ lại, thì hình dung vậy cũng không sai. Khẽ cười một tiếng, Mục Vân Hà nói “Giúp anh đi học, tài khoản game của anh cho em chơi hai tiếng."
Bạch Thuật đột nhiên mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt trong trẻo: “Khi nào?”
“Lúc nào cũng được.”
Mục vân Hà cười nói.
Hắn dặn dò: “Tiết buổi chiều là của giáo sư ưu tú, tên Cố Dã, mới 23-24 tuổi. Tuần trước anh không đến lớp nên không biết tính tình thế nào, dù sao thiên tài kiểu này đều rất kiêu ngạo. Em tém lại một chút, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hom-nay-khong-muon-lam-nguoi/1258827/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.