Diệp Băng mơ màng nhìn khung cảnh lạ lẫm. Khi bộ não bắt đầu hoạt động lại bình thường mọi sự việc trước đó dần hiện rõ mồn một trong đầu. Cô ngồi bật dậy, nhìn ngó các đồ vật trong căn phòng nhỏ.
“Cưng tỉnh rồi sao?”
Giật nảy mình một cái, hướng mặt tới nơi phát ra âm thanh vừa rồi. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự một bộ vest đen, dáng người cao cao, ngả ngớn dựa vào hai mĩ nhân ăn mặc thiếu vải. Hắn ta ngồi ở trên giường, ẩn dật trong góc khuất tối, có màng che kín nên Diệp Băng chẳng thể nhìn rõ mặt của người đó trông như thế nào. Định đứng dậy đi về phía đó tiếp cận hắn ta cho tới khi đứng lên, đi được vài bước cô mới nhận ra hai chân đã bị xích lại.
Diệp Băng cầm sợi dây xích sắt lên tìm đủ mọi cách để tháo chúng ra nhưng đều vô nghĩa. Cô ngoảnh đầu lại nhìn hắn, lớn tiếng hỏi: “Anh là ai, sao lại bắt tôi đến đây?”
Hắn bật cười thành tiếng, giọng cười của hắn thật đê tiện mang theo sự nguy hiểm khó lường trước không khỏi làm cho cô nổi da gà, phòng bị.
“Tôi là kẻ điên.” - Hắn trả lời.
Diệp Băng tỏ vẻ khó chịu trước ngữ điệu đùa giỡn đó của hắn. Chắc chắn một điều hắn bắt cô tới đây là có mục đích riêng chỉ còn cách thương lượng với hắn may ra mới có thể thoát được mấy sợi xích phiền phức này. Lúc cô định mở miệng tiếp tục hỏi hắn thì một mĩ nhân kế bên hắn giở giọng õng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-dao-da-dong-long/2720685/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.