Ánh ban mai ấm áp, rực rỡ bên ngoài xuyên qua từng kẻ lá, len lỏi qua ô cửa sổ, ánh lên trên gương mặt mỹ miều của Diệp Băng. Đôi lông mi cong vút khẽ chuyển động, lười biếng xoay người sang bề khác thì tự nhiên đầu bị đập vào chỗ nào đó cứng cứng. Tay ôm lấy đầu, mở choàng mắt tỉnh dậy đập vào mắt Diệp Băng là khuôn ngực vạm vỡ, săn chắc của Lãnh Hàn Tử.
“Em quậy quá đó.” - Cú va chạm hồi nãy khiến hắn giật mình tỉnh dậy, vừa ngái ngủ vừa nói.
Diệp Băng dần ý thức được hoàn cảnh hiện giờ hai người họ không có lấy một mảnh vải che thân. Từng chi tiết cảnh tượng cuồng nhiệt đêm hôm qua xuất hiện rõ mồn một trong đầu làm cho mặt cô bất giác đỏ như quả gấc chín. Mặc dù đã làm chuyện đó nhiều lần với Lãnh Hàn Tử rồi nhưng không hiểu sao lần này lại hồi hộp, ngại ngùng quá.
Mím chặt môi lại để ngăn dòng cảm xúc hạnh phúc trong lòng, đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói cũ của cô bạn Nguyệt Ánh “Người thật sự sợ đánh mất mày thì là người yêu mày thật lòng.”
Cô cứ nghĩ câu nói ấy sẽ không có sức ảnh hưởng nào với mình vì tình yêu đối với cô quá xa xỉ. Nhưng cứ mỗi lần nhớ về câu nói đó trong trái tim cô có một cảm giác rất kỳ lạ. Bất giác Diệp Băng ngược đầu lên nhìn hắn, vô thức hỏi: “Hàn Tử, anh từng yêu ai bao giờ chưa?”
Hơi thở của hắn đều đều ở trên đỉnh đầu Diệp Băng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-dao-da-dong-long/2720613/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.