Việc này Lãnh Hàn Tử mà biết được nhất định sẽ không tha cho Lục Thuần Trạch. Cả toàn thể người trên dưới của Lãnh gia càng không có lý do để tha cho anh.
Nếu Lãnh Vũ đã bị anh giết từ lâu thì bây giờ chỉ còn mỗi Lãnh Hàn Tử thôi. Hiện tại bị anh bắt ở đây nên cô không thể biết được tình hình của Lãnh Hàn Tử ở ngoài kia ra sao. Bây giờ, hắn đang an toàn hay đang gặp nguy hiểm?
“Anh không được giết Lãnh Hàn Tử.” - Diệp Băng vội nói lớn “Chỉ cần anh thả tôi ra, tha cho anh ấy một mạng tôi sẽ tìm cách để Lãnh gia trao quyền thừa kế lại cho anh. Tôi nói tất nhiên sẽ làm được.”
Lời này Lục Thuần Trạch nghe thấy mà tức cười.
“Cô nghĩ tôi làm tới mức này thì còn nhắm vào cái ngôi vị đó sao? Cái nơi giả tạo đó từ lâu tôi đã chẳng thèm nghĩ tới sẽ đặt chân vào. Bây giờ, tôi chỉ có mục tiêu duy nhất là giết chết Lãnh Hàn Tử, sau đó biến dinh thự Lãnh gia thành mồ chôn cho đám họ Lãnh đó thôi.”
“Không!!!”
Diệp Băng gằn giọng hét lớn, căm phẫn trước thù hận quá lớn của Lục Thuần Trạch. Chỉ cần cô còn sống, chỉ cần Lãnh Hàn Tử vẫn an toàn, cô sẽ ngăn chặn kế hoạch của anh bằng mọi giá, cho dù bản thân có mất mạng đi chăng nữa.
Lục Thuần Trạch lấy một bao thuốc lá trong túi áo, chăm lửa một điếu, rít một hơi dài. Khuôn mặt góc cạnh của Lục Thuần Trạch chìm trong làn khói trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-dao-da-dong-long/2720602/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.