Sáng hôm sau.
Hàn Dương tỉnh dậy sau buổi tối hôm qua, trước mặt anh là hình ảnh người con gái mà anh yêu thương nhất đang yên ổn nằm ôm anh mà ngủ ngon.
Cảm giác này đã lâu lắm rồi anh mới được cảm nhận lại, mỗi khi ở bên cô là anh lúc nào cũng thấy bình yên. Phải nói khi ở bên cô, anh ngủ an giấc hơn những 5 năm về trước đó.
Anh yêu chiều nhìn cô, lấy tay vuốt nhẹ tóc cô qua một bên, đây quả là một cảnh tượng lãng mạn quá nhỉ?
- Ưmmm. _ Mạnh Ái cựa mình tỉnh giấc, trước mặt cô là khuôn mặt phóng đại vui vẻ của anh. Cũng đúng, hôm qua hành người ta đến chết, sao hôm nay lại không vui được chứ?
- Đồ đáng ghét, anh biến đi! _ Cô vẫn còn giận anh vì việc hôm qua quá sung sức, vừa dậy đã cầm gối đánh túi bụi vào cơ thể của anh không tiếc.
- Bà xã, đừng giận anh mà. _ Hàn Dương không hề có một chút phản kháng nào hết, cứ dịu dàng ôm cô vào lòng vuốt ve nịnh nọt cho cô hết giận.
- Hừm. _ Được anh dỗ ngọt, cô lập tức nguôi giận rồi chui vào lòng ngực rộng lớn của anh. Bất kể người con gái nào cũng vậy, họ đều có quyền giận người đàn ông của mình. Thay vì lớn tiếng nạt nộ họ, tại sao chúng ta lại không thử ân cần dịu dàng một chút?
Anh cưng chiều ôm cô vào phòng tắm, tự tay đánh răng và tắm rửa cho cô, Mạnh Ái không khác gì bà hoàng ở trong Ngô Gia này, thật tuyệt nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-bang-cuc-sung-vo-yeu/1478916/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.