Mạnh Ái được mọi người đưa vào bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói vì cơ thể yếu nên cần bồi dưỡng, không được có chuyện gì làm chấn động tâm lý. Quản gia Trần nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Dương nhưng mãi vẫn không gọi điện được nên đành thôi ý định đó, quay lại chăm sóc cho cô.
Mạnh Ái nằm ở đó, vẻ mặt bơ phờ khiến bà Trần cũng đau lòng, bà vốn coi cô như con gái. Đến xế chiều, Mạnh Ái mới lờ mờ tỉnh dậy, chỉ thấy bên cạnh có quản gia Trần đang ngủ gật, ngoài ra không còn ai, cô lại rớt nước mắt, tay sờ lên bụng mà tủi thân. Hàn Dương thật sự hết yêu thương cô rồi. Mạnh Ái quyết định buông tay..
" Bảo bối, thật xin lỗi vì để con không có cha, đừng buồn nhé. "
- ---------
Hai hôm sau Mạnh Ái được bác sĩ cho xuất viện, về nhà chỉ cần bồi bổ là ổn. Cô có nghe quản gia Trần nói Hàn Dương không có về nhà, tuy rất đau lòng khi nghe bà nói vậy nhưng cô cũng im im mà tươi cười. Tình cảm chúng ta như vậy là chấm dứt hay sao?
Mạnh Ái ngồi nghỉ ngơi trên sofa một xíu rồi định đi lên lầu thì có điện thoại, là anh hai.
- Anh hai, sao lại gọi cho em? _ Mạnh Ái dù buồn nhưng vẫn không muốn để anh hai biết nên giả giọng vui tươi lấp liếm.
- Anh hai với Gia Thiên đã về nước mấy hôm nay, định qua thăm em đây. ( Mạnh Ái có hai người anh, Lục Chấn Hào và Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-hac-bang-cuc-sung-vo-yeu/1478868/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.