Chương trước
Chương sau
Suốt cả ngày hôm đó, Hàn Dương không thể tập trung làm việc được, mọi chuyện đều giao hết cho Hàn Lục và Hàn Đại. Còn anh thì về sớm, ghé một cửa tiệm gần đó mua ít đồ ăn rồi chạy qua căn biệt thự mà Minh Ngọc đang ở.
Cửa nhà không khóa lại không thấy một bóng người nào cả, Hàn Dương hơi thắc mắc rồi đi lên phòng kiểm tra. Hóa ra là Minh Ngọc ở đây, cô ta trốn trong một góc tối ngồi khóc.
- Minh Ngọc, đã xảy ra chuyện gì? _ Ả ta thấy anh liền nhào tới ôm chặt khiến anh đơ ra vài giây, có thể cảm nhận được cơ thể của Minh Ngọc đang run lên từng hồi.
- Dương, em mơ thấy chuyện cũ, anh ta thật sự rất độc ác, không phải là con người.
- Đừng khóc nữa, không phải anh ở đây sao? _ Anh nhẹ giọng khuyên nhủ, nghe vậy ả ta mới chịu buông ra.
- Đi xuống ăn, anh có mua đồ ăn cho em.
----------
Ngồi ăn với nhau, không khí có hơi gượng gạo.
- Dương, chuyện cũ anh còn giận không? _ Minh Ngọc thở dài một hơi nói.
- Không, có gì sao?
- Dù anh không giận em vẫn phải xin lỗi vì lừa dối anh. Chẳng qua lúc đó mẹ em bệnh nặng, cần tiền chữa trị nhưng em lại không có, nên đành theo hắn ta. Bản thân em không giữ được tình yêu của mình cho dù lúc đó em rất yêu anh. _ Minh Ngọc bắt đầu lại khóc, nhưng lần này lại khóc lớn hơn.
Còn anh là đang rất bàng hoàng, Minh Ngọc rời xa anh là có lí do sao? Bây giờ làm thế nào đây?
- Dương, ta có thể.... quay lại được không? Em vẫn còn rất yêu anh.
Thấy anh im lặng không nói gì, Minh Ngọc liền đòi hỏi muốn quay lại, tiếng khóc ngày càng lớn hơn. Trong một phút bốc đồng, Hàn Dương không hiểu suy nghĩ gì mà lại nói " Được ", trong đầu anh chỉ quan tâm tới Minh Ngọc, lúc này anh chỉ biết người con gái trước mặt là người anh rất yêu, anh đã chờ đợi bao lâu nay.
- Thật cảm ơn anh, Dương, em yêu anh. Chúng ta sẽ kết hôn chứ? Hai ta để lầm lỡ nhau quá lâu rồi.
- Ừ. _ Hàn Dương gật đầu đồng ý khi Minh Ngọc đề cập tới chuyện kết hôn, nhưng anh không nhớ rằng vợ anh là Mạnh Ái hay sao?
----------
Đến chiều tối, Hàn Dương mới về nhà với Mạnh Ái.
- Ông xã, anh về rồi. _ Cô ôm tay anh khư khư, nhưng anh chỉ gật đầu thôi.
- Anh có mệt lắm không? Em làm đồ ăn cho anh nhé? _ Cô luyên thuyên bên tai anh đủ thứ, vì cô lo lắng cho anh.
- Em để anh yên xíu, được không? _ Hàn Dương hơi lớn giọng, gạt tay cô ra rồi đi lên phòng làm việc, đóng cửa lại rất mạnh. Cô bị anh lớn tiếng la như vậy có chút giật mình, đôi mắt chứa một ngấn nước.
- Tiểu thư, cô đừng buồn. _ Bác Trần lo lắng đi ra nhìn cô. Nghe bà an ủi, cô liền ủy khuất mà khóc, cô chỉ quan tâm cho anh thôi mà?
Hàn Dương không ăn Mạnh Ái cũng bỏ ăn rồi trốn trên phòng khóc một mình. Tối nay anh cũng không thèm về phòng ngủ, Mạnh Ái vì thế lại buồn hơn, khóc tới sưng mắt rồi thiu thiu mà ngủ quên.
-----------
10 giờ đêm.
Hàn Dương lái chiếc Bugatti chạy băng băng trên đường, lúc đi lên lầu, có nhìn lại thấy mắt cô ngấn nước, lại cảm thấy đau lòng và có lỗi. Hiện tại không biết làm sao, anh liền gọi Kha Đức và Tử Hy tới bar Thiên Hàn.
Tiếng nhạc xập xình có phần khiến tâm trạng Hàn Dương giãn ra. Bước vào gian phòng V.I.P, Tử Hy và Kha Đức đã ngồi đợi sẵn ở đó vì hồi nãy nghe điện thoại của Hàn Dương.
- Mẹ kiếp, có chuyện gì mà cậu gọi ra gấp như vậy? _ Tử Hy lên tiếng bực bội.
Hàn Dương không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống, nâng ly rượu lên uống một ngụm. Đây là loại rượu mạnh, uống rất rát ở cổ họng, nó như cuộc đời của anh bây giờ vậy.
- Hàn Dương, nghe nói Minh Ngọc đã về. _ Kha Đức nãy giờ im lặng cũng lên tiếng nói.
- Biết, ở chỗ mình. _ Câu nói của anh làm hai người bạn chí cốt tròn xoe mắt nhìn.
- Cái gì? Cậu đừng giỡn, vậy Mạnh Ái thì sao? Cậu có biết suy nghĩ không vậy? _ Tử Hy có hơi kích động lớn tiếng. Tử Hy với Lục Chấn Hào ( Anh của Mạnh Ái) là bạn thân, trước khi đi ra nước ngoài để làm việc, có nhờ Tử Hy trông chừng Mạnh Ái dùm.
- Tháng sau, hoặc 2 tháng nữa, tớ và Minh Ngọc sẽ kết hôn. _ Hàn Dương nói ra lời này, trong lòng có chút đau xót, nhưng anh đã lỡ hứa với Minh Ngọc rồi, chả phải anh vẫn còn yêu cô ta sao?
" Xoảng " - Con mẹ nó Hàn Dương, cậu đi chết đi, cậu thấy Mạnh Ái vì cậu mà làm bao nhiêu điều không? Chỉ vì con ả đó mà cậu bỏ Mạnh Ái có đáng không, trong khi chính ả là người bỏ mặc cậu đi.
Tử Hy tức giận đập vỡ cái ly thủy tinh mình đang cầm. Tại sao hả? Một phần là anh đã lỡ hứa với Chấn Hào, còn một phần là anh thấy Mạnh Ái quá tốt đi, nếu Hàn Dương làm vậy quả là vô tình. Sau đó Tử Hy vùng vằn bỏ đi, Kha Đức thấy vậy cũng bỏ đi theo, trước khi đi còn nói: " Cậu là người biết suy nghĩ mà, suy nghĩ kĩ đi rồi hãy quyết định, đừng để sau này hối hận? "
Chỉ còn Hàn Dương ngồi đó suy nghĩ. Anh nhận là anh rất yêu Minh Ngọc, mấy năm chờ đợi người con gái ấy về, bây giờ thì về rồi, nhưng anh cũng yêu Mạnh Ái, anh là nhầm tưởng Mạnh Ái là thế thân của Minh Ngọc hay sao??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.