Tiếp nối lời kia, mọi người thay nhau lên tiếng: “Châu thiếu, hay là cậu hạ mình xuống đi. Chúng tôi còn nhiều việc chưa làm lắm, tôi chưa muốn chết đâu”
“Đúng đó, lời nói kia cũng đâu có sai. Châu thiếu, cậu không hạ mình, chỉ e lành ít dữ nhiều thôi”
Châu Phong nghe những lời kia liền hừ lạnh một tiếng. Không hổ là những doanh nhân, đám người này thấy lợi thì nịnh nọt, việc mà không dám làm, không còn lợi ích thì trở nên tham sống sợ chết.
Thấy sắc mặt anh thay đổi đen xuống, Lâm Hãn đút tay vào túi quần, ngạo
mạn cất lời: “Châu Phong, nể mặt Hy Nguyệt, tôi sẽ cho anh cơ hội cuối cùng. Mau cúi đầu xin lỗi tôi đi.”
“Cúi đầu?”
Châu Phong cao giọng nhướng mày: “Lâm Hãn, Châu Phong tôi chỉ cúi đầu với những người xứng đáng. Còn cậu, nằm mơ đi.”
“Được.”
Lâm Hãn tức đến độ bật cười, bàn tay siết chặt thành nắm đấm: “Người đâu, ra tay đi.”
“Tôi xem ai dám”
Lời nói lạnh lùng của Châu Phong vang lên, đám thuộc hạ của Lâm Hãn đang cầm súng bắt đầu mất bình tĩnh, dòm ngó xung quanh.
Trong giới hắc đạo có ai mà không biết, Châu Phong chính là một con sói. Hắn ta có thể làm việc mà không suy tính trước hay sao?
Càng nói về việc hắn ở trong giới này bao nhiêu năm, lại sinh ra trong một gia tộc lớn mạnh, mỗi nước đi của hắn nếu không phải làm bọn họ suy yếu thì chính là một con dao hai lưỡi.
Chắc chắn hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3682316/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.