"Sao lại là cô? Phù Hy Nguyệt đâu."
Lâm Hãn trợn tròn mắt, không một giây thừa đẩy ngã người phụ nữ kia ra khỏi người mình, ánh mắt hiện rõ sự tức giận. Một tay bóp mặt người kia, gỡ khăn che miệng ra của người đó ra: "Cô dám lừa tôi?"
Người kia liên tục khóc lóc lắc đầu: "Em không có, em không có. Là cô ta, là cô ta chuốc thuốc em đẩy em lên giường của anh... Lâm Hãn, anh phải tin em."
Lâm Hãn cắn chặt quai hàm, hất ngã cô gái kia. Sau đó nhanh chóng mặc quần áo trở lại, rồi chạy ra ngoài.
Đúng lúc này, Phù Hy Nguyệt đã cùng Châu Phong chạy ra bên ngoài khoang tàu. Nhìn bến tàu đã xa dần, chân mày cô nhíu chặt lại: "Làm sao bây giờ?"
Ánh mắt của Châu Phong vẫn dán chặt trên người cô, anh mím môi thành đường thẳng khẽ nói: "Em và tên kia không làm cái gì đó chứ?"
"Hả? Anh nghĩ thời gian đó làm được cái gì chứ?"
"Dù sao cũng hơn một tiếng..."
"Anh ăn dấm à?"
Phù Hy Nguyệt áp sát lại gần anh, khẽ cười trêu chọc: "Lão đại à, anh thừa nhận đi. Có phải là đang ghen hay không?"
"Không có, anh làm sao ghen được chứ."
Với thái độ né tránh của Châu Phong, cô không nhịn được mà phì cười. Đàn ông thẳng thối tha, còn dám không thừa nhận hả?
"Tàu đã rời rất xa bến, chúng ta phải làm sao đây? Ở trên tàu bị Lâm Hãn làm nhiễu sóng rồi, không thể liên lạc được với bên ngoài."
"Chúng ta tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3675435/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.