Nghe lời nói của người trước mặt, Phù Hy Nguyệt cười khẩy ngẩn đầu: "Vậy anh có biết Lâm Hãn và đám người họ Lục kia có mối quan hệ gì không?"
"Cái gì?"
"Anh không biết gì sao? Hắn ta là con riêng của Lục lão gia đó. Dù hắn không sống ở Lục gia nhưng vẫn được Lục lão gia hết mực cưng chiều. Anh nghĩ Lục gia sẽ vì lão đại mà diệt đi đứa con mình sao?"
Cô vừa dứt lời, điện thoại đột nhiên rung lên. Có người gọi đến.
"Alo?"
"Hy Nguyệt, là anh đây. Không ngờ Châu lão đại lại khiến em lo lắng như vậy, anh và em bên nhau nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy em tìm kiếm định vị anh lần nào.
Bị phát hiện rồi? Hai mắt cô mở to không dám tin. Sao có thể chứ? Rõ ràng cô đã bí mật lắp ráp sao anh ta có thế biết được.
Thấy cô không lên tiếng, Lâm Hãn khẽ cười giải đáp: "Em có thể lắp ghép vào điện thoại anh, thì anh cũng có thể bí mật lén vào điện thoại của em chứ, đúng không?"
"Nếu đã phát hiện rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều. Muốn chúng tôi làm thế nào anh mới chịu thả lão đại."
Lâm Hãn bên đầu dây bên kia cười lớn: "Hy Nguyệt, em rõ biết anh muốn cái gì mà."
Phù Hy Nguyệt tức giận nói: "Nằm mơ đi."
"Vậy thì anh không chắc mình sẽ làm gì lão đại của em đâu. Chẳng phải em không thích sài chung đồ sao? Vậy anh để cô gái khác ngủ cùng Châu lão đại nhé?"
Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3675433/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.