Âm thanh kịch liệt trong phòng bị tiếng chuông điện thoại làm ngắt ngang. Châu Phong chau mày bực bội nhấc máy, ngay lập tức bên kia truyền qua một giọng nói gấp gáp.
"Lão đại, căn cứ bị Bạch bang bao vây rồi."
"Cái gì?"
Giọng nói bên kia trầm xuống: "Bọn em đang cố phòng thủ bên trong, chỉ e là không còn chống cự được lâu nữa."
Châu Phong nhíu chặt chân mày, vội leo xuống giường rồi nhanh chóng mặc quần áo vào. Phù Hy Nguyệt nhìn người trước mắt gấp gáp như vậy liền biết có chuyện chẳng lành xảy ra.
"Em đi cùng anh."
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ngồi trên giường, môi mím lại thành một đường thắng ngăn cản: "Đừng, em ở lại đây đi."
Phù Hy Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì?"
"Căn cứ xảy ra chuyện rồi. Em nghe lời anh đi, ở lại đây đừng ra ngoài có hiểu không? Khóa chặt cửa lại."
Không để một giây nào thừa thải, anh vừa nói vừa cầm chìa khóa chạy xuống ga ra. Lúc anh lên xe không quên nhìn lại người phụ nữ đứng ở cống, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng: "Khi anh chưa quay về, em không được ra khỏi cửa nhớ chưa?"
Phù Hy Nguyệt cắn môi, trong lòng không hỏi bồn chồn gọi tên anh: "Châu Phong."
"Ngoan, chờ anh."
Nói xong, Châu Phong liền đạp mạnh chân ga, chiếc jeep đen lao vun vút trong màn đêm tối kịt. Hơn 30 phút sau, chiếc jeep đã di chuyển vào bên trong cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3675431/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.