“Người của tôi không cần Lục thiếu quan tâm đâu.”
Không biết Châu Phong xuất hiện từ lúc nào, anh ngồi xuống bên cạnh tùy ý ôm eo Phù Hy Nguyệt. Ánh mắt Lục thiếu nhìn chằm chằm vào bàn tay trên người cô, môi bạc mím thành một đường thẳng.
“Châu Phong, cậu là vị hôn phu của em gái tôi.”
“Ồ, vậy sao?”
Châu Phong nhướng mày thích thú: “Từ khi nào mà các người có tư cách kết thông gia với Châu gia thế hả?”
“Cậu.”
Nhìn gương mặt tức giận nhưng không thể làm được gì của người trước mắt, anh bật cười chế giễu: “Hôm nay tôi muốn nói rõ một chuyện. Chuyện hôn sự của tôi và Lục tiểu thư hoàn toàn không có chuyện xảy ra.”
“Chuyện gì vậy? Không phải hai nhà liên hôn sao?”
“Lời Châu thiếu nói là sao? Không lẽ tất cả là do Lục gia tự biên tự diễn sao?”
“Chậc, cũng khó trách, ai bảo Châu gia giàu có như vậy. Lục tiểu thư lại là thanh mai trúc mã của Châu thiếu, Lục gia này cũng hám lợi thật.”
“Tôi đã nói rồi, xứng với Châu thiếu phải là người rất đặc biệt.”
Châu Phong mất kiên nhẫn kéo người phụ nữ bên cạnh đứng dậy, bàn tay ôm chặt eo nhỏ mảnh khảnh như tuyên bố chủ quyền: “Lục thiếu nên nhớ rõ lời tôi nói hôm nay, Châu gia không dễ đụng vào. Cũng như người của Châu gia, các người không có tư cách chạm vào.”
Nói rồi không đợi người đàn ông kia lên tiếng, anh đã nhanh chóng bế ngang người Phù Hy Nguyệt rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3653482/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.