Viên đạn bay ghim chặt vào cánh tay đang cầm lái, Phù Hy Nguyệt nhăn mặt, quai hàm cắn chặt không nén cơn đau. Dưới ánh mắt lo lắng của mọi người trong xe, cô cố gắng giữ bình tĩnh mà lái xe.
“Chị à, chị không sao đó chứ?”
Cô bé gái kia mặc dù đang rất sợ hãi nhưng vẫn không quên quan tâm đến Phù Hy Nguyệt. Nghe câu nói kia, rốt cuộc cô mới biết tại sao đàn ông lại đặc biệt để ý những cô gái yếu đuổi như thế này.
“Không sao, đừng lo lắng.”
“Chị Nguyệt, có cần em lái thay chị không?”
“Đoạn đường này không thể thay người được.”
Phù Hy Nguyệt lái xe lao vun vút, nhanh chóng bỏ lại đám người kia phía sau. Chiếc xe của cô cuối cùng cũng ra lộ lớn, nhìn kính chiếu hậu phía sau đã không còn ai đuổi theo, lại nhìn máu ứa ra từ cánh tay mình.
Cô mím môi đẩy cửa bước xuống xe, Châu Phong cũng theo sau. Anh đi đến nắm chặt cánh tay người phụ nữ trước mắt, lạnh lùng lên tiếng: “Đến bệnh viện.”
Nói rồi, anh liền kéo cô ngồi vào băng ghế phía sau, đồng thời điện thoại của Thanh Phong gọi đến: “Lão đại, anh đến đâu rồi.”
“Đã ra ngoài đường lớn, các cậu về xử lý vết thương đi.”
Châu Phong vừa tắt máy, vừa ra lệnh cho người đàn ông ngồi trên ghế lái: “Lái xe đến bệnh viện gần nhất.”
“Rõ.”
Đầu Phù Hy Nguyệt được đặt trên vai của anh, bàn tay anh bịt chặt vết thương đang chảy máu. Mắt quan sát sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3653475/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.