Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa ra khỏi núi thì Phù Hy Nguyệt đã bị người đàn ông nào đó đập cửa phòng: “Cộc, cộc, cộc.”
“Phù Hy Nguyệt, mau tỉnh lại đi.”
“Tới giờ làm việc rồi.”
Cô cuộn tròn trong chăn, dùng chiếc gối lớn bịt lỗ tai lại. A a a a, có bị gì không vậy? Còn chưa 5 giờ nữa, đi ăn trộm cũng phải để người ta tỉnh một chút chứ.
Một lúc sau, tiếng đập cửa bên ngoài đã dừng lại. Chân mày cô hơi nhướng lên thích thú, lão đại chịu thua sớm như vậy à? Thì ra lão đại cũng thiếu kiên nhẫn như vậy.
Nhưng hình như cô đắc ý quá sớm, chiếc gối của cô bị người nào đó giật ném xuống đất. Phù Hy Nguyệt nhíu mày quay đầu định lên tiếng mắng thì đụng phải ánh mắt sắc lẹm của người kia.
Châu Phong xụ mặt, nhìn đôi vai trống trơn của người phụ nữ trên giường, chân mày nhíu lại khó chịu: “Cô tốn thời gian quá đó. Có biết bao nhiêu người đang đợi mình cô không?”
Trước sự tức giận của người nào đó, Phù Hy Nguyệt lại nằm xuống giường, lười biếng nói: “Bình thương tôi đâu làm những việc này, với lại tôi còn chưa nhận được thông báo mà.”
“Tin nhắn đã gửi đi rất lâu rồi. Phù Hy Nguyệt, tôi nhắc cho cô lần cuối, nghề nghiệp này không được lơ là.”
Phù Hy Nguyệt bị đánh thức sớm có hơi cáu gắt, lại thêm bị người đàn ông kia xổ một tràn càng tức hơn: “Không phải tại anh sao? Đêm qua anh làm gì tôi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-dung-nhu-vay/3653472/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.