Dù sao cũng là tỷ đệ ruột, Long thái hậu ngoài miệng nói không giúp tiểu đệ, cuối cùng vẫn chỉ ra mấy cách làm tiểu tiên tử vui vẻ. Nếu không, hình người thì là tảng băng di động, hóa rồng thì lại như đứa trẻ con, nào có hiểu được phong tình là gì, bà thật lo lắng khi hai người này có thể sống với nhau đến địa lão thiên hoang*.
*Địa lão thiên hoang: Trời đất già đi, chỉ thời gian lâu dài đằng đẵng.
Kỳ thật Long thái hậu cũng nhìn ra được vị tiểu tiên kia cũng có tình ý với tiểu ngũ nhi, bởi vì đối phương cũng có tình, nên tiểu đệ càng phải thể hiện thành ý, cũng không uổng công người ta vì hắn mà vào vòng luân hồi.
Khương Nhuế ở Thiên giới còn có công việc ở vườn Bích Phương, ở Long Cung đến ngày thứ ba liền chuẩn bị cáo từ, Cửu Uyên thần tôn và cô cùng tạm biệt Long thái hậu với Long Vương, tự mình rời khỏi Đông Hải.
Hai người đằng vân đi từ từ, cách mây mù mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được thành trì nhân gian, người đi đường bất luận là vương công quý tộc, đầy tớ, người buôn bán nhỏ, đều giống như hạt cát trong đại dương, lại cũng tựa như phù du* trong đêm, nhỏ bé mà ngắn ngủi. Nhưng đời người ngắn ngủi như vậy, lại có nhiều ký ức không nhớ hết, thậm chí còn xuất sắc hơn thần tiên Thiên giới, đối với điều này, Khương Nhuế đã có cơ hội thể nghiệm.
*Phù du: con nhện nước, con thiêu thân, nên người ta mới ví là đời người ngắn ngủi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-deu-yeu-ta/1071019/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.