Đêm lạnh như nước, yên tĩnh vô biên.
Giờ đã là sau nửa đêm, côn trùng ngoài cửa sổ ngừng kêu ran, cả tòa Minh Sơn trang, ngoại trừ hộ vệ tuần tra ban đêm ra thì những người khác đều đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Lăng Uyên nhẹ nhàng lẳng lặng bước ra từ trong phòng tối, trên người mang theo lạnh lẽo, căn phòng vẫn lặng yên như khi hắn rời đi, nhưng hắn nhạy bén cảm giác được vài phần khác thường, dùng lực nín thở, vô thanh vô tức vòng qua bình phong, từ từ vén màn che lên, lại thấy thê tử vốn đang phải ngủ say, lúc này đang an tĩnh ngồi ở đầu giường.
Hơi thở bất chợt ngừng lại.
Dù cho bị bắt gặp bí mật này, hay là bị bắt gặp bí mật nọ, ai cũng mang theo một loại biểu cảm có thể gọi là bình tĩnh để nhìn đối phương. Căn phòng hiện giờ ngoại trừ tiếng nến nổ tí tách thì không còn có động tĩnh gì khác.
Trong không gian im ắng, ngọn nến bỗng nhiên bùng lên một tia lửa nhỏ, Lăng Uyên bước chân, khóe miệng vẽ lên một độ cong như thường. Hắn chậm rãi đến gần, lấy áo khoác ở trên giá áo, khoác lên vai Khương Nhuế, dịu dàng lại quan tâm nói: "Sao phu nhân lại ngồi đầu giường? Cẩn thận cảm lạnh."
Tuy rằng ngữ khí ôn hòa, nhưng tiếng nói trầm khàn khô khốc bất chợt vang lên trong đêm lại mang theo sự quỷ dị làm người ta sởn tóc.
Lăng Uyên làm như chưa phát hiện, ôm người vào trong lòng, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của đối phương, "Để ta sưởi ấm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-deu-yeu-ta/1071008/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.