Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Đường đại thiếu.
Ăn xong bữa sáng, đại phu tới băng bó vết thương cho Lăng Uyên thêm một lần nữa. Mấy người đi đường suốt một đêm, thu dọn xong ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Khương Nhuế nói với người trong phủ muốn chút nước ấm, tắm xong rồi ngủ một giấc, tỉnh lại còn chưa tới giờ cơm trưa, trong viện im ắng, Lăng Uyên không biết đã ra ngoài lúc nào.
Lúc trước hắn nói để cô đi theo bên người, lại không sai bảo công việc gì, Khương Nhuế mừng vì được thanh nhàn, bê một cái ghế đôn nhỏ ngồi ở chỗ hành lang gấp khúc, nhìn bầu trời xanh thẳm, chim chóc bay tới bay lui.
Cửa viện truyền tới chút động tĩnh, cô quay đầu nhìn lại, là Ngưng Hương đang ở bên ngoài nhìn xung quanh.
"Trang chủ ra ngoài rồi."
Ngưng Hương ồ một tiếng, trên mặt không có thần sắc thất vọng, nhìn Khương Nhuế, vặn (quấn, xoắn) khăn đi tới, "Ngươi không sao chứ?"
Khương Nhuế đứng dậy vào trong phòng mang ghế ra cho nàng, cười nói: "Không sao, có muốn ngồi tí hay không?"
"Cảm ơn." Ngưng Hương chần chờ ngồi xuống.
Ban đầu ở Minh Sơn trang, hai người không có quen biết gì, Khương Nhuế chỉ nghe nói ở chủ viện có vài đại nha hoàn có tư sắc, dung mạo Ngưng Hương là tốt nhất, Vân Hương làm việc lanh lẹ nhất, nhưng là ai đi chăng nữa vẫn đều có vài phần cao ngạo. Cái này cũng khó trách, có thể được chia đến chủ viện, dù là nha hoàn quét rác cũng phong quang hơn người khác, huống chi là các nàng.
Mấy hôm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-deu-yeu-ta/1071001/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.