Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Tũm.
Ngoài phòng mưa to tầm tã, Khương Nhuế về phòng tắm rửa, vừa lau tóc, vừa xem xét trời mưa trước khi Hứa mụ dọn bồn hoa vào phòng.
"Lấy máy sấy hong tóc đi." Thẩm lão thái thái giúp cô bưng cơm chiều tới.
Khương Nhuế vội nhận lấy: "Lần sau để con tự xuống ăn là được rồi, bà nội không cần mang lên đây đâu ạ."
Lão thái thái nhìn cô, gạt vài sợi tóc trước mặt cô sang bên, cười nói: "Cũng không nặng, dù sao cũng không có việc gì để làm, bà nghe tiểu Hứa nói là vị Hình tiên sinh ngày đó đưa con về sao?"
"Là hắn ạ." Khương Nhuế đẩy đồ vật trên mặt bàn sang một bên, đặt khay đồ ăn lên: "Bà nội ngồi đi, con lau khô tóc chút rồi ăn ạ."
"Bên ngoài mưa to như thế, bà lo con không gọi xe được, đang định để lão Lý đi đón, không ngờ gặp được Hình tiên sinh, khỏi phải chờ lâu nóng ruột."
Khương Nhuế nói: "Công ty Hình tiên sinh gần chỗ ban nhạc của con, gần đây thường gặp nhau ở trên đường."
Lão thái thái gật gật đầu: "Đứa trẻ này thật có tâm, vài lần thấy trông cũng nho nhã lễ độ, khác với mấy lời đánh giá bà nghe được ở bên ngoài, bà thấy, hơn phân nửa là có vài người truyền loạn vớ vẩn."
Khương Nhuế cười một cái, không nói gì. Nếu lão thái thái thực sự biết được Hình Diễn là người như thế nào, chỉ sợ lập tức phải rút lại những lời này.
Không tồi, hắn nhìn trông nho nhã lễ độ, nói chuyện cũng văn nhã hòa khí, không biết, còn tưởng rằng hắn là người tao nhã đứng đắn gì đấy. Chỉ là cặp mắt kia của hắn, một chút đứng đắn cũng không có, miệng thì nói những lời dễ nghe, hai mắt lại như máy x quang rò quét, quét tới quét lui trên người người ta, quả thực không biết hai chữ suồng sã và xấu hổ viết như thế nào.
"Đúng rồi..." Lão thái thái thử thăm dò nói: "Hôm nay bà nói với bà nội Cố, bà ấy nói cháu trai Cố gia rất thích con, muốn con suy xét lại xem thế nào, thử tiếp xúc một chút."
Khương Nhuế nghe xong, trên mặt hiện ra một tia ủy khuất: "Bà nội, Cố An đã có bạn gái."
Thẩm lão thái vừa nghe, vội hỏi: "Thật sao?"
"Là thật ạ, buổi chiều hắn mời con uống cà phê, nửa đường đột nhiên có một cô gái chạy đến nháo loạn, thì ra khi Cố An học đại học, đã ở cùng với cô ấy rồi, người Cố gia cũng biết, chỉ là cảm thấy cô gái ấy không xứng với Cố An, vẫn luôn không đồng ý quan hệ của hai người."
Thẩm lão thái nghe xong nhíu mày: "Vậy không phải là gạt người sao? Bọn họ còn nói với bà là Cố An thích con, quả thực làm bậy! Âm Âm con không sao chứ?"
"Không sao ạ." Khương Nhuế lắc đầu, lại chần chờ một chút, nói: "Nhưng mà nháo đến có hơi khó coi."
Sắc mặt Thẩm lão thái càng khó chịu hơn, tất nhiên bà có thể tưởng tượng lúc đấy xảy ra tình huống gì, trong lòng càng thêm bất mãn với Cố gia, với bạn tốt nhiều năm qua cũng có phê bình kín đáo: "Việc này không thể cứ như thế là xong, người nhà Cố gia không ngay thẳng, lần này là chúng ta vận khí tốt, không bị mắc mưu, nếu lại có cô bé khác bị lừa thì làm sao bây giờ? Âm Âm yên tâm, bà sẽ không để con nhận ủy khuất vô cớ."
"Dạ, vâng." Khương Nhuế khoác tay bà, lại nói: "Hôm nay ở quán cà phê gặp được Hình tiên sinh, là anh ấy giúp con giải vây."
"Vậy sao?" Thẩm lão thái thôi nhíu mày: "Vậy chúng ta phải cảm ơn người ta."
Khương Nhuế gật gật đầu: "Con cũng đã nói với hắn rồi, mấy ngày sau sẽ mời anh ấy ăn cơm."
Lão thái thái cười sờ sờ đầu cô: "Không tồi, Âm Âm nhà chúng ta cũng biết trả nhân tình của người ta."
Không bao lâu, lão thái thái về phòng nghỉ ngơi, Khương Nhuế ăn cơm, dọn bát đũa đến phòng bếp, khi quay về nhìn thấy điện thoại thông báo nhận được một tin nhắn.
"Ở trên xe phát hiện một phụ kiện trang trí, không biết có phải của Thẩm tiểu thư hay không."
Khương Nhuế nhìn túi xách mình đeo hôm nay, quả nhiên không thấy một phụ kiện nhỏ trên đấy nữa. Phụ kiện đấy luôn móc ở trên khóa kéo, mỗi ngày ném tới ném đi, cũng chưa từng rớt ra bao giờ, sao ngồi vào trong xe hắn, lại vô duyên vô cớ rớt được?
Nói không có bút tích do người gây ra cũng không ai tin.
Thế nhưng cô tất nhiên cũng không vạch trần, trả lời lại tin nhắn: "Là của tôi, chắc là không cẩn thận rơi xuống."
Đối phương rất nhanh đã đáp lại: "Vậy tôi giữ giúp cô, Thẩm tiểu thư ngày thường tan tầm vào lúc nào? Dù sao cũng tiện đường, đến lúc đó đưa lại cho cô."
"Cảm ơn, tôi tầm 4 rưỡi đã tan làm, có đôi khi tập luyện muộn hơn một chút, nhưng không quá đến 45 phút."
Hình Diễn nhìn tin nhắn này, khóe miệng cong lên cười, nhưng ở trong lòng đã sung sướng nhảy lên.
Hai lần trước hắn ngẫu nhiên gặp được tiểu mỹ nhân, thời gian đều không cố định, có lúc gặp được, có lúc không, giờ đã biết thời gian biểu của cô, về sau cứ bốn giờ rưỡi liền chờ ở đấy, thấy tiểu mỹ nhân đi ra, lại tạo ra tình huống ngẫu nhiên gặp được. Gặp nhiều thêm vài lần, không phải thành duyên phận sao?
Đã có duyên phận, về sau phát triển liệu còn xa sao?
Hình Diễn nheo đôi mắt lại, mỹ mãn mà sờ sờ cằm.
Đúng rồi, cái tay này lúc trưa chạm qua đầu vai tiểu mỹ nhân, xúc cảm trơn mượt mềm mại như đậu hũ non, thật khiến người ta nhớ nhung mà.
Hắn giơ tay mình lên trước mặt nhìn kỹ, lúc sau lại đưa tay đến gần mũi ngửi ngửi, giống như có thể xuyên thấu qua đôi tay này, ngửi ra mùi hương trên người tiểu mỹ nhân. (beta: biến thái vl:>)
Buổi chiều hôm sau, Hình Diễn để cho tài xế trợ lý tan tầm, còn mình thì tự lái xe đến dưới lầu ban nhạc, không bao lâu, liền thấy một nhóm người đi ra ngoài, tiểu mỹ nhân đi ở cuối cùng. Những người khác tốp năm tốp ba, còn cô thì đơn độc một mình, xem ra nhân duyên không tốt lắm.
Xe hắn đi hôm nay không phải là chiếc Bentley khiêm tốn như mọi khi, mà là Aston Martin* kiêu ngạo, ngừng ở ven đường đã thu hút ánh mắt mọi người, đến lúc hắn bước xuống xe, dường như toàn bộ người trong ban nhạc đều nhìn qua, đàn ông xem xe, phụ nữ xem người.
*[Hình ảnh]

Với da mặt dày của Hình Diễn, tất nhiên sẽ không thèm để ý đến cái nhìn chăm chú của người khác, không coi ai ra gì mà chào hỏi Khương Nhuế: "Thẩm tiểu thư."
"Hình tiên sinh?" Khương Nhuế lúc này mới phát hiện ra hắn, cõng đàn violon từ từ đi tới.
Hắn hôm nay không mặc tây trang, trong mặc áo t-shirt trắng, bên ngoài khoác áo da, dáng người đẹp chính là một cái móc treo quần áo tốt, khi di chuyển, cơ ngực rắn chắc cùng cơ bụng căng chặt ở dưới áo t-shirt trắng như ẩn như hiện, giống móc câu nhỏ câu lấy ánh mắt của người khác.
Hình Diễn đối với hiệu quả của một thân quần áo này của mình vô cùng vừa lòng.
Hắn tự mình hiểu lấy, biết mình không có gì có thể hấp dẫn được tiểu mỹ nhân, đành phải đẹp đẽ khoe ra xấu xa đậy lại, có thể giành được vài phần chú ý. Chờ đến khi lừa được tiểu mỹ nhân tới tay, cho dù đối phương phát hiện hắn không như trước cũng đã chậm, thịt đã đến miệng, không nhai nuốt vào bụng, chẳng lẽ còn để cô chạy trốn?
"Tan làm rồi sao?" Hắn cúi đầu đánh giá Khương Nhuế, tầm mắt từ gương mặt trắng nõn của cô lướt đến cổ, lượn qua cánh tay, nhanh đến mức dường như người ta không phát hiện ra được, chỉ trong nháy mắt liền thu hết vào mắt chỗ da thịt mỹ nhân lộ ra, lưu luyến lạc trôi, vẫn chưa đã thèm.
Khương Nhuế gật gật đầu, có chút băn khoăn nói: "Kỳ thật chỉ là thứ đồ nhỏ mà thôi, lúc nào Hình tiên sinh tiện thì đưa lại cho tôi là được, không cần phiền phức cố ý đi một chuyến như vậy."
Hình Diễn trên mặt mang cười: "Hôm nay rất tiện."
Hắn cố ý gỡ đồ trang trí nhỏ của tiểu mỹ nhân xuống, chính là vì có thể lấy cớ quang minh chính đại chờ cô ở đây, sao có thể sẽ ngại phiền toái? Nhưng tiểu mỹ nhân càng sợ phiền toái càng tốt, vì băn khoăn áy náy mới càng không thể cự tuyệt hắn.
Hắn cong khóe khóe miệng, nói: "Nếu Thẩm tiểu thư thật sự cảm thấy phiền thay tôi, không bằng cho tôi một cơ hội, mời cô đi ăn bữa cơm?"
Khương Nhuế mím môi suy nghĩ: "Vẫn nên để tôi mời Hình tiên sinh ăn cơm đi, chuyện hôm qua còn chưa cảm ơn anh."
"Thẩm tiểu thư đã cảm tạ tôi rất nhiều thứ rồi, thế nhưng nếu là tiểu thư mời, tất nhiên cầu còn không được."
Khương Nhuế cười một cái: "Tôi biết có một nhà hàng, ở gần đây, đồ ăn rất đặc biệt."
"Tôi lái xe, Thẩm tiểu thư chỉ đường." Hình Diễn một tay hờ hờ bảo hộ cô ở phía sau, đưa người lên xe, bản thân vòng đến ghế lái, khởi động nhanh chóng rời đi.
Tự lúc vừa rồi hai người bọn họ đứng nói chuyện, thì lập tức có không ít người nhỏ giọng nghị luận, đám người rời đi sau, tiếng đàm luận chẳng những không ngừng lại, ngược lại càng lớn hơn.
"Đó là bạn trai Thẩm Sơ Âm?"
"Không giống lắm, cô nghe bọn họ xưng hô xem, nào có bạn trai bạn gái gì mà gọi nhau xa lạ như thế?"
"Tôi cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt."
"Hình như lúc trước ở dưới lầu, hắn cũng đã nói chuyện với Thẩm Sơ Âm."
"Không phải cái kiểu quen mắt này, tôi cứ cảm thấy rằng mình đã gặp qua ở đâu đó, để tôi ngẫm lại... Đúng rồi! Có một lần, một tiệc tối từ thiện mời chúng ta đến biểu diễn, tôi đã thấy hắn ở trong yến hội, những người khác rất khách khí với hắn, không biết người này có thân phận như thế nào?"
"Chắc chắn là phú nhị đại trong nhà nhiều tiền rồi, cô nhìn xe của hắn đi, còn có trên tay hắn nữa, Thẩm Sơ Âm vận khí thật tốt a."
"Có cái gì tốt, nói không chừng phú nhị đại người ta chỉ là nhìn trúng mặt cô ta, chỉ muốn chơi đùa với cô ta mà thôi."
"Cái này cũng không chắc, mấy người không thấy trang sức với đồng hồ cô ta hay mang sao? Tùy tiện thôi cũng đã mấy chục vạn, tôi nghe người ta nói gia cảnh Thẩm Sơ Âm cũng không tầm thường, người ta đây là môn đăng hộ đối."
"Cái gì mà môn đăng hộ đối chứ, thương nghiệp liên hôn mà thôi, về sau kết hôn mệnh ai nấy lo, với bên ngoài còn phải giả dạng bộ dáng vợ chồng ân ái, kẻ có tiền thật ghê tởm."
Nhìn cô ta vẻ mặt bất bình khinh thường, những người khác nhìn nhau, đều không nói chuyện nữa.
Bên kia, Hình Diễn và tiểu mỹ nhân cơm nước xong, theo lý nên đưa người về nhà, nhưng hắn sao có thể thành thật như thế, như làm phép biến ra hai tấm vé nhạc kịch: "Một người bạn đưa, hôm nay tôi hỏi một vòng, thế nhưng không có ai nguyện ý đi cùng, người cô đơn chính là như thế đấy, bằng không Thẩm tiểu thư cho tôi chút thể diện đi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Thất: Bằng bản lĩnh (da mặt) hẹn hò thành công!
ps: Hôm nay liền này đó đi, ngày mai chiến canh ba, chết trận bí văn này tiểu yêu tinh ~
05/11/2019 - Hoàn thành.
Lời editor: Tui đã ăn Tết xong:v
Vì dịch nCoV mà trường tui cho nghỉ thêm 1 tuần... Và papa tui thì cấm túc không cho ra khỏi nhà đi phởn với những anh em thiện lành. Cho nên, t sẽ cố gắng edit nốt phần lão Thất:v Còn đâu thì vác balo lên rời nhà ~~ Ờ hớ hớ:vv
Bất đắc dĩ thôi... hầy, ngôi nhà này đã không còn an toàn cho ba mẹ con t, nên t sẽ chuyển đến Wordpress *Một Con Mều* của bồ tui:> Tũm đó:v. Tui sẽ trích link chương của Wordpress ở phần "Cuộc hội thoại" ấy (Vào profile tui ớ:>)

Còn về phần pass thì... ờm hớm, sẽ không để các nàng phải lục lại đâu, vì pass sẽ có dạng như này:
- "Editor có Piàoliang không?"
- "Editor có khửa ái không?"
Ờ hớ hớ:v Tui biết các nàng sẽ viết đáp án là "Có", mà có viết "Không" thì cũng nhất định phải là "Có" thì mới đọc được nha. Í hí hí, hãy tha thứ cho sự vô sỉ của tui

Còn nữa:> Tui định in những bộ tui làm thành sách:> thành hiện vật để kỷ niệm cho sự chăm chỉ 1 năm của tui, mà... cái bìa thấy des xấu thế nào ấy:< nên có tình yêu nào biết des bìa thì giúp tui với nha:> Cảm tạ nhiều lắm:3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.