Editor: Bắc Chỉ. Beta: Leo Lười Ham hố. Khác với Thẩm gia thanh tĩnh khiêm tốn, đại trạch Hình gia tại khu nhà giàu có tiếng ở Lâm thành, được xưng là nơi tụ tập xã hội thượng lưu chân chính, cũng không phải có tiền là có thể vào ở. Đối với chuyện này, Hình Diễn khịt mũi coi thường. Có tiền quả thật không nhất định có thể vào ở, nhưng có rất nhiều tiền thì không thành vấn đề. Hắn cầm theo hộp gỗ nhỏ, lắc lư bước vào cửa lớn, liền thấy cha mẹ đều đang ngồi ở phòng khách, một người chơi cờ tay trái với tay phải, một người pha trà ở bên cạnh. Nhìn một màn này, Hình Diễn đau răng chẹp một tiếng. Học đòi văn vẻ, cố gắng giả vờ là kẻ trí thức, làm như người lúc nhỏ cầm chày gỗ đuổi theo hắn mấy con phố không phải một đôi cha mẹ này vậy. Tính đến đời thứ ba thì Hình gia vẫn là nông dân kiếm ăn từ đất, đến lượt ba Hình Diễn, con cái trong nhà quá nhiều, trồng trọt ăn không no, vì thế hơn mười tuổi đã ra cửa kiếm ăn. Kiểu sống gì cũng đã trải qua, lăn lộn đến hơn hai mươi tuổi, gặp thời cơ, đầu tiên là làm một tiểu đội trưởng trên công trường, rồi đến chủ thầu nhỏ, lại đến nhà thầu lớn, lúc này mới tính là phát đạt lên. Sản nghiệp Hình gia có liên quan đến công trình xây dựng, khoáng sản, hóa chất, sau đó vào tay Hình Diễn, đầu óc người trẻ tuổi linh hoạt hơn so với thế hệ trước, giữ nguyên tiền vốn ban đầu, lại đầu tư vào những hạng mục ăn uống giải trí được ưa thích. Người khác nhìn vào, mắt hắn cực chuẩn, ra tay cũng không chần chừ, gia nghiệp cứ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Những phú hào lâu đời có quan hệ khinh thường bọn họ là loại nhà giàu mới nổi, nhưng lại không giống người ta có tiền, thắt lưng thô, mở miệng đều là tiền, cái gọi là xã hội thượng lưu, mặc kệ có muốn hay không, đều phải mở rộng cửa lớn với Hình gia. Có câu cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, nhu cầu vật chất được thỏa mãn, con người tất nhiên sẽ bắt đầu truy đuổi hưởng lạc tinh thần. Cha mẹ Hình sau khi tiếp xúc với người trí thức vừa có tiền lại có nội hàm, thì bắt đầu đua đòi như người ta. Điều Hình Diễn bất mãn chính là, chính bọn họ đua đòi thì đua đòi đi, còn ép hắn đua đòi cùng, cha Hình thậm chí còn chạy đến chỗ một vị thầy nào đó, nhờ người ta sửa lại tên cho hắn. Lão già kia nói cái gì mà Hình Bằng sát khí quá nặng, phải lấy cái tên thật bao dung bổ sung âm dương cho nhau, vì thế cứng rắn đổi Hình Bằng thành Hình Diễn. Đối với việc này, thiếu niên Hình Bằng — không đúng, Hình Diễn rất là không vui, khi đó còn đơn thuần, không vui chỉ là vì cha mẹ không hỏi qua ý kiến của hắn, tự tiện đổi tên của mình. Giờ ngẫm lại vẫn có chút không vui, bởi vì chữ Bằng nghe hay mà, Bằng, là chim lớn, lộ rõ sở trường của hắn; Diễn thì sao? Đọc lên yếu đuối, không có khí phách đàn ông gì cả. "Tiên sinh đã về" Thấy hắn vào cửa, bảo mẫu lập tức chào đón, nhận áo khoác trong tay hắn. Đây là một điểm khác mà Hình Diễn muốn phun tào, cha già muốn phong nhã, thế là không cho bảo mẫu trong nhà kêu lão Hình hay tiểu Hình, phải gọi là lão gia tử, gọi là Hình Diễn tiên sinh. Hắn ở bên ngoài, người ta gọi hắn là Hình tiên sinh, đó là trường hợp lời nói khách sáo, về đến nhà còn phải để người ta kêu là tiên sinh, hắn cũng không phải là thằng sinh ra trước mấy người trong nhà này dù chỉ một ngày! (tiên: trước + sinh: sinh đẻ) Mẹ Hình nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên ôn hòa cười, "Tiểu Diễn đã về rồi." Trong lòng cứ việc chửi thầm rất nhiều, Hình Diễn vẫn rất là thành thật đi qua, "Ba, mẹ, con về rồi." Cha Hình chuyên chú với bàn cờ trong tay, thoạt nhìn cao thâm khó đoán gật gật đầu. "Tới, thử trà hôm nay mẹ pha này, là lứa trà đầu của năm nay đấy." Mẹ Hình lấy trà từ trong ấm trà đổ vào trà hải, lại từ trà hải đổ vào tách Phẩm Minh, đổi qua lại hai lần, khi đưa đến trước mặt Hình Diễn, cũng chỉ còn lại một cái chén nhỏ như đĩa đựng giấm. Hắn cầm tách Phẩm Minh, khống chế lực tay, cẩn thận không bóp nát, ngửa đầu uống trà. Ừm, vừa đủ để ướt miệng một lần, một chút không nhiều. Mẹ Hình căng thẳng mà lại chờ mong nhìn hắn. Hình Diễn biết, đây là chờ hắn khen ấy mà. Hắn cau mày vắt óc suy nghĩ, rất là gian nan nói: "Trà ngon......" Hình mẫu gật gật đầu, vẫn còn nhìn hắn. Vì thế hắn lại phải nói: "Nước trà xanh biếc." "Còn có gì?" "Vị ngọt thơm." "Tiếp tục." "Ừm......" Hình Diễn thật sự không nghĩ ra được, hai câu trước đó là vì ứng phó bà mẹ già, lúc trước đều có thể đủ lừa gạt cho qua, không nghĩ tới lần này không đủ dùng. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ đến mức có hơi khát nước, nhịn không được nói: "Nhưng mà có hơi ít, không thể giải khát, lần sau đổi thành cái bát lớn hơn đi." Mẹ Hình cười cười, cúi đầu không biết tìm cái gì ở dưới bàn trà. Hình Diễn cảm thấy hình như mình vừa thấy cái chày gỗ lóe qua, bản năng sống còn làm hắn vội vàng đặt hộp gỗ mang về lên bàn, "Mẹ, mẹ xem con tìm được cái gì cho mẹ này, bình gốm phỏng theo quan diêu thời Tống đấy, trong năm Thành Hóa Minh triều, con để Thẩm lão tiên sinh thẩm định rồi, người ta nói là đồ tốt." Mẹ Hình lúc này mới ngẩng đầu lên, cẩn thận cầm bình gốm lên nhìn, thích ý bộc lộ ra ngoài, "Con nói chính là Thẩm Kính Thẩm tiên sinh? Tới cửa bái phỏng không thất lễ chứ?" "Không có." Hình Diễn chém đinh chặt sắt mà nói. "Mẹ nghe nói nhà ông ấy trồng đầy hoa tường vi, là Thẩm tiên sinh gieo vì thái thái (phu nhân),người trí thức như bọn họ chính là có tình thú." Mẹ Hình nói, trên mặt còn có vài phần mong muốn. Cha Hình ở bên hừ một tiếng, "Tình thú cũng không ăn cơm được." Mẹ Hình nhìn ông một cái, "Có tình uống nước cũng no, ông tục như thế sao mà hiểu được." "Tôi tục?!" cha Hình trừng mắt, "Bà theo tục nhân qua cả đời đấy, cũng không cao nhã hơn đâu" "Chính vì cùng ông qua cả đời, làm tôi cũng tục theo đấy, năm đó nếu gả cho người trí thức, nói không chừng giờ tôi cũng có một vườn hoa tường vi!" "Bà đang trách tôi không trồng cho bà?" "Ý tôi không phải như thế!" "Ý bà chính là như thế!" Hai người ông một câu tôi một câu cứ nháo lên như vậy, Hình Diễn ở bên nhìn cái này, xem cái kia, không thể mặc kệ, đành phải hắng giọng nói, "Ba, mẹ ——" "Câm miệng!" Hai người đồng thời quay qua quát một tiếng, họng súng tử lập tức nhắm ngay hắn. "Còn không phải do tên tiểu tử thúi này không kết hôn sao, con dâu tôi đâu?! Cháu trai tôi đâu?!" mẹ Hình chống nạnh căm tức nhìn. "Lão Lý cách vách kia mỗi ngày cứ ở trước mặt ông đây khoe khoang hai đứa cháu trai của lão, sao ông đây lại sinh ra một đứa vô trách nhiệm như anh? Cả đống tuổi rồi mà một đứa con gái cũng không rước về được!" cha Hình nổi giận đùng đùng. "Ui, còn rước con gái cơ đấy, thoạt nhìn bảo đao chưa già hửm?" mẹ Hình đột nhiên chuyển lưỡi đao, sâu kín nhìn Hình lão gia tử. "Tôi đây là — tôi đang nói thằng kia mà!" "Ông dám nói trong lòng ông không nghĩ đến?" "Bà đây là vô cớ gây rối!" "Ông dám quát tôi? Ông được lắm Hình Đại Sơn, hôm nay bà đây không thu thập ông ra trò, ông liền không biết vì sao hoa lại đỏ!" Mắt thấy chiến đấu thăng cấp, nhưng lần này Hình Diễn không dám khuyên can, hai người đã cởi áo ngoài văn nhã, ông đây bà đây gào lên, chứng minh đoạn tiếp theo chính là tiết tấu chày gỗ với ván giặt, hắn không muốn bị vạ lây đâu. Hắn nhón mũi chân chuồn ra phòng khách, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy lỗ tai ba hắn đã bị mẹ xách lên, trong lòng cảm khái, đây mới là tình cảnh quen thuộc. Tháng năm là mùa hoa nở rộ, trong Thẩm trạch tường vi nở rực rỡ bừng bừng, cây lựu ở góc tường cũng không chịu cô đơn, tách ra từng đóa hoa đỏ cam Hoa lựu như lửa, nhan sắc cực đẹp cực rực rỡ. Thẩm lão thái thái nhìn đến hứng khởi, phải dùng nước hoa lựu làm phấn má, Khương Nhuế xung phong nhận việc hỗ trợ, mang theo mũ đính lá, cầm giỏ tre hái hoa lựu. Cô đi vào thế giới này đã hơn một tháng, đến nay chỉ thấy Hình Diễn đúng một lần, trong lòng không nôn nóng chút nào. Vì ban nhạc mới kết thúc tuần diễn ở khắp nơi, cô được nghỉ ngơi dài hạn, mỗi ngày ở trên ban công luyện đàn violon, tưới hoa, trò chuyện với hai ông bà, thật thảnh thơi nhàn nhã. Cây hoa lựu này, thân cây không cao, nên cô chẳng bắc thang, hái xong một lượt ở phía dưới, trên đỉnh có mấy đóa lại không hái đến, đang định kêu mẹ Hứa mang cái ghế dựa đến, phía sau bỗng nhiên vươn tới một bàn tay, vặt hết hoa xuống. Khương Nhuế xoay người, lại ngẩng đầu lên, mới có thể thấy rõ người này. Hình Diễn phụng ý chỉ của cha già, da mặt dày tới cửa xin một ít hoa tường vi của Thẩm gia, không nghĩ tới có thể thấy được cảnh mỹ nhân hái hoa. Nhìn tiểu mỹ nhân, hắn văn nhã cười, lộ ra một hàm răng trắng: "Thẩm tiểu thư, lại gặp mặt." Tác giả có lời muốn nói: Mỗi lần mở thế giới mới đều bị bí!!! Hôm nay ít như vậy đã, chờ ta soạn đại cương, ngày mai sẽ nhiều hơn! 13/10/2019 – Hoàn thành. 1/1/ 2010 - Lời editor: Tui coi phim Mắt biếc... Hừm... cũng cách đây 1, 2 tuần gì đấy rồi... cảm thấy không nuốt được:<. Nói ra lại chê tác giả Nguyễn Nhật Ánh, thấy thật có lỗi, nên đành phải tóm ngọn trong câu "Không hợp khẩu vị":((( Nhưng nhạc phim hay, nên post cho các nàng nghe đây:v. Tui thích thể loại nhạc việt dịu dàng đồng quê thế này nè. Chứ cứ anh anh em em, ta chia tay, lỗi tại em, lỗi tại anh, lỗi tại chúng ta, lỗi tại người thứ ba... bla bla... Đáng sợ quá:< Đa phần t toàn nghe nhạc ngoại thôi, 1 năm thỉnh thoảng nghe 3,4 bài nhạc Việt là cùng:> Cũng coi như là cập nhật xu hướng:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]