Editor: Bắc Chỉ. Ngày hôm sau, khi Khương Nhuế nhìn thấy Diêm Chiêu ở trạm xe bus, hơi bị kinh ngạc, bộ quần áo thay cho đồng phục, thanh niên ăn mặc lịch sự văn nhã, vẻ mặt không kiên nhẫn kia, là hung nhân (người hung dữ) Diêm Chiêu? Đại khái kinh dị trong mắt cô hiện lên quá rõ ràng, Diêm Chiêu bị nhìn đến không được tự nhiên, mở miệng liền hung dữ nói: "Nhìn cái gì?" Vừa nghe hắn mở miệng, Khương Nhuế liền xác định, là hắn, có chút buồn cười hỏi thẳng: "Sao lại mặc như vậy?" Diêm Chiêu cúi đầu nhìn bản thân, bởi vì khẩn trương, mặt căng đến gắt gao, mày nhăn lại, "Khó coi? Mẹ tớ bắt phải mặc cái này." Bộ quần áo này là tối hôm qua mới mua tạm. "Khá đẹp." Khương Nhuế nói, "Chính là có hơi không quen." Diêm Chiêu kéo khóe miệng, nói: "Mẹ tớ nói mặc như vậy trông giống đứa bé ngoan, người lớn tương đối thích." Khương Nhuế cùng hắn tay trong tay, cười nói: "Xác thật rất ngoan, thế nhưng cậu vẫn như lúc trước thì tốt hơn, về sau muốn mặc thế nào thì mặc thế đấy, không cần phải lo lắng rằng mẹ tớ không thích, chỉ cần tớ thích thì mẹ sẽ thích." Những lời này ẩn dấu hàm ý làm Diêm Chiêu đỏ vành tai, hắn ồ một tiếng không nói chuyện, khi mà Khương Nhuế cho rằng hắn vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên lại cứng ngắc mở miệng, còn không dám nhìn cô, "Cậu thế nào, tớ cũng đều thích." Khương Nhuế mỉm cười niết tay hắn, Diêm Chiêu cầm tay cô thật chặt. Lúc trước Thư Tiểu Vân đã gặp Diêm Chiêu một lần, lần này gặp lại, thân phận có chuyển biến, từ bạn học của con gái biến thành bạn trai của con gái, nhưng hai người rốt cuộc tuổi còn nhỏ, rất khó coi hắn như con rể tương lai mà đối đãi, bởi vậy cảnh tượng tượng mẹ vợ bắt bẻ con rể trong tưởng vẫn chưa xuất hiện, chỉ nhiệt tình hơn so với lúc trước một chút. Khương Nhuế để Diêm Chiêu đến, cũng không phải để chính thức gặp người lớn. Ngay sau khi nghỉ (học),Diêm Chiêu lại luôn muốn gặp cô, cho nên đơn giản để hắn đến điểm danh trước mặt Thư Tiểu Vân trước, về sau cũng thường xuyên tới tìm cô dễ hơn. Gặp mặt nhau xong, Thư Tiểu Vân liền tiếp tục bận ở sau bếp, Khương Nhuế và Diêm Chiêu vừa làm bài tập vừa trông cửa hàng. Từ nay mỗi ngày về sau, Diêm Chiêu đến đọc sách còn đúng giờ hơn, sáng sớm ra cửa, ở tiệm bánh ngọt trông cửa hàng với Khương Nhuế một ngày, khi trời lạnh đi phát tờ rơi với cô. Khương Nhuế cố ý để hắn phát tờ rơi cho các em gái, quả nhiên, mấy ngày sau, tiệm bánh ngọt làm ăn tốt hơn không ít. Diêm Chiêu đã phát hai lần, mới nhìn ra Khương Nhuế đâng lợi dụng hắn dùng mỹ nam kế, rầu rĩ không vui tức giận, hạ quyết tâm ngày hôm sau không đi —— trừ phi cô tới dỗ. Ngày kế thấy hắn cọ tới cọ lui, qua thời gian ra cửa mà còn ở nhà, Tô Lị hiếm lạ nói: "Hôm nay không đi làm con rể à?" "Mẹ đừng có nói bậy." Diêm Chiêu cau mày, mắt cứ hơi tý lại liếc điện thoại, lại tự làm mình phiền lòng thêm. Tô Lị vừa thấy liền biết, đây là đang cãi nhau, đang muốn nói con trai Lão Diêm có tiền đồ, dám cáu kỉnh với bạn gái, liền thấy điện thoại Diêm Chiêu vang lên một tiếng, không biết nhận được cái tin nhắn gì, hắn nhìn xong cả khuôn mặt đều sáng sủa ra, đứng lên chạy ra ngoài, ném xuống một câu: "Giữa trưa không về ăn cơm!" Tô Lị yên lặng nuốt lời bên miệng xuống ruột, nghĩ thầm còn may chưa xuất khẩu, nếu không tự mình vả mặt mình sao? Mấy ngày quan sát, con trai mình là cái đức hạnh gì mà bà không biết? Người còn chưa lãnh về nhà cho bà xem qua, giờ cả tâm lẫn người đã là ở nhà người khác. Phỏng chừng cả đời hắn cũng chỉ có lúc tỏ tình với cô bé kia là có tiền đồ. nhưng mà nói đi thì phải nói lại, có đúng là con trai nhà mình tỏ tình trước không nhỉ? Mà một bên khác, Diêm Chiêu xác thật nhận được tin nhắn của Khương Nhuế, không phải lời mềm tiếng ngọt gì, cô chỉ hỏi: "Hôm nay không tới sao?" "Ở trên đường!" Hắn lập tức rep, ra cửa không kịp chờ xe buýt, gọi taxi. Thư Tiểu Vân hôm nay ra cửa uống rượu mừng, trong tiệm chỉ có hai người bọn họ. Lúc Diêm Chiêu đến, Khương Nhuế đang kiểm kê hàng trên kệ. "Tới rồi sao, bên ngoài có nóng không?" Diêm Chiêu lắc đầu, "Mát hơn hôm qua, hôm nay đi phát tờ rơi ở đâu?" Khương Nhuế kiểm kê xong, quay qua cười nói: "Hôm nay không đi phát." "Vì sao? Tớ thấy tờ rơi còn có rất nhiều mà." "Bởi vì...... Khi phát tờ rơi, mấy cô gái đó cứ nhìn cậu, tớ không vui, cho nên không đi phát." Diêm Chiêu sửng sốt, ngay sau đó có chút không được tự nhiên, lại có chút không vui, trong miệng lại khô cằn nói: "Nào có." Khương Nhuế cười không nói lời nào, nhét một viên kẹo sữa vào miệng hắn. Hắn khó chịu sao cô lại không nhìn ra chứ, tuy rằng dáng người cao lớn, suy nghĩ còn rất mẫn cảm, hơn phân nửa cảm thấy cô dùng hắn làm mỹ nam kế, không đủ để ý hắn, cho nên không vui, chỉ có thể dỗ dành. Buổi sáng tương đối nhàn, hai người đầu chạm trán ngồi làm bài tập. Với Diêm Chiêu, vốn dĩ không có khái niệm làm bài tập, đợt này được Khương Nhuế dẫn theo, thế nhưng làm một nửa bài tập hè, sợ là mẹ ruột hắn dù có biết cũng không dám tin tưởng, càng đừng nói hội Vương Hiểu Đông Lâm Hàng. "Đúng rồi, bọn Lâm Hàng nói muốn đi Hải thị chơi, hỏi chúng ta có muốn đi cùng không Khương Nhuế nghiêng đầu suy nghĩ, "Hình như có hơi xa." Diêm Chiêu nhìn cô nghiêng mặt lại đây, không nhịn được vội thò lại gần hôn trộm, loại chuyện này gần đây hơi thuần thục, thế nhưng lại không khai phá môi người ta. Người bị trộm hôn còn chưa có phản ứng gì, chính hắn lại khẩn trương mà nhìn cửa, không biết là lo lắng làm chuyện như vậy không đủ cool ngầu bị người ngoài nhìn thấy, hay là sợ tương lai mẹ vợ đột nhiên xuất hiện ở cửa. Khương Nhuế nhẹ nhàng nhấm nhập miệng, cười nói: "Vị sữa." Ánh mắt Diêm Chiêu dao động một trận, hàm hàm hồ hồ hỏi: "Cậu thích vị gì?" Khương Nhuế bẻ đầu ngón tay đếm số: "Sữa bò, vải, dâu tây, đào, xoài...... Đều rất thích." Diêm Chiêu âm thầm ghi tạc trong lòng, tính toán buổi tối đến siêu thị mua một gói kẹo trái cây, ngày mai mang đến thử vài cái với cô. "Nhà tớ ở Hải thị cũng có nhà, nếu cậu muốn nhìn biển, chúng ta có thể đi chơi mấy ngày." Khương Nhuế hỏi hắn: "Tớ lấy thân phận gì mà ở nhà cậu?" "Đương nhiên là nữ ——" còn chưa nói dứt lời, Diêm Chiêu liền hiểu rõ ý cô Còn chưa gặp mặt người lớn, sao cô có thể đến nhà hắn ở được? Nếu chỉ là bạn bè bình thường, thì lại không phải băn khoăn gì. Tâm hắn lại nhắc đến, thử nói: "Tớ mẹ vẫn luôn muốn gặp cậu." Không đợi Khương Nhuế nói chuyện, hắn lại vội vàng nói: "Có thể không chính thức, giống như tớ đi gặp dì vậy." Khương Nhuế cười nói: "Tớ cũng chưa nói không, cậu làm gì mà khẩn trương như vậy?" Sao Diêm Chiêu không khẩn trương cho được? Từ chuyện thư tình của thằng yếu gà kia, giờ hắn thấy người khác phái nào bên cạnh Khương Nhuế đều có hiềm nghi, dù cô nói chuyện với Vương Hiểu Đông cũng phải dựng lỗ tai lên nghe. Hắn minh tư khổ tưởng* hồi lâu, cảm thấy nếu có thể làm cho tất cả mọi người đều biết cô là của hắn, vậy chắc là sẽ không có người không biết điều mà cào góc tường nhà hắn. *Minh tư khổ tưởng: Trằn chọc/ khổ sở suy nghĩ. Con đường hữu hiệu nhất, đương nhiên là kết hôn, nhưng hai người vẫn là học sinh, hơn nữa tuổi chưa tới, chưa thực hiện được, vậy chỉ có thể lui một bước, đính hôn cũng được nhở. Hắn gặp người nhà cô trước, sau đó dẫn cô đi gặp người nhà hắn, lại chờ tìm cái cơ hội gì đấy, để người lớn hai nhà gặp mặt, tốt nhất là có thể nhất kiến như cố* không mưu mà hợp, vỗ tay định ra hôn ước, đến lúc đó hắn chính là vị hôn phu của cô. *Nhất kiến như cố: Mới gặp mà như bạn cũ. Ngẫm lại cái thân phận này, Diêm Chiêu liền có chút phê.:> Tác giả có lời muốn nói: Tác giả: Lão lục cậu bành trướng rồi lão lục! ps: Cảm ơn mọi người quan tâm vấn đề sức khỏe của tác giả quân, kỳ thật chương này là ta ngủ một giấc bò dậy viết, viết xong chuẩn bị tiếp tục ngủ. Khụ...... Thức đêm không tốt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]