*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Bắc Chỉ. Tiếng sách sột soạt, toàn bộ học sinh đã sớm tự học, Diêm Chiêu vẫn luôn ghé vào trên bàn, nhưng Khương Nhuế biết hắn vẫn chưa ngủ. Cô không chủ động nói chuyện với hắn, lôi sách ngữ văn ra ngâm nga thơ văn cổ, đọc từ đơn tiếng Anh mấy lần, lại lôi chương trình học hôm nay ra để chuẩn bị bài. Hai mươi phút sau giờ tự học kết thúc, một đám nam sinh cà lơ phất phơ lập tức chạy đến đây, cả đám cười hì hì. "Chiêu ca, phúc khí tốt đó nha." "Phải đó phải đó, bọn em hâm mộ chết đi được ấy!" "Giữa trưa có phải nên mời anh em ăn cơm để chúc mừng phát nhỉ?" Khi bọn họ nói, ánh mắt từng người ái muội mà liếc lên trên người Khương Nhuế, cô chỉ cúi đầu, làm bộ mình đang đọc sách. Những nam sinh đó không ác ý gì khác, chỉ là rảnh rỗi đến mức nhàm chán, thích xem náo nhiệt, yêu ồn ào, muốn làm chút gì đó chọc cho người khác chú ý, lúc này cô càng xấu hổ buồn bực phản bác, ngược lại làm cho bọn họ càng thêm hăng hái. "Toàn nói hươu nói vượn!" Diêm Chiêu bực bội đập sách, một tay đẩy đám người ra, đi ra ngoài phòng học. Đám nam sinh kia xô xô đẩy đẩy đi theo phía sau, đến ngoài hành lang, cả đám tụm lại dựa vào lan can, còn thường thường hi hi ha ha quay đầu lại nhìn Khương Nhuế, phỏng chừng còn nói về chuyện đó. Chỉ có Diêm Chiêu vẫn luôn không quay đầu lại, bóng dáng thon dài lộ ra không kiên nhẫn cùng táo bạo. "Những người này thật phiền." Trương Giai Giai tới tìm Khương Nhuế, bất mãn mà lẩm bẩm. "Đừng động đến bọn họ." Khương Nhuế lấy ra một hộp bánh kem nhỏ tinh xảo từ trong cặp sách ra, "Đây là loại bánh mới mẹ tớ mới làm, cậu có muốn giúp tớ nếm thử chút không?" "Đương nhiên là muốn rồi." Trương Giai Giai vội vã đồng ý, "Thích nhất là loại bánh mới của dì làm đó, cậu chờ tý, chờ tớ ăn xong, cho cậu viết 500 chữ cảm nghĩ sau khi nếm thử." Khương Nhuế cười tủm tỉm nói: "Không cần năm trăm chữ, chỉ cần có hai trăm chữ của cậu, điểm tâm ngọt trong tiệm lại cho cậu chọn miễn phí một loại." "Thật á? Cậu đừng gạt tớ đấy!" "Không lừa cậu." Khương Nhuế cười nói. Trương Giai Giai gia cảnh tốt, yêu các loại thức ăn, ăn từ nhỏ đến lớn, có đầu lưỡi đặc biệt kén chọn, khẩu vị lại phù hợp sở thích của các cô gái, mấy quán ăn gần trường học, phàm là quán nào nàng khen ăn ngon, nhân khí đều rất vượng (tài),nếu bị nàng lôi ra khuyết điểm, hoặc là buôn bán không tốt cũng không xấu, hoặc là không bao lâu thì đóng cửa. Dùng một phần điểm tâm ngọt mà đổi lấy đánh giá hai trăm chữ của nàng, Khương Nhuế cảm thấy rất đáng giá. Giờ giải lao chỉ có mười phút, sau khi chuông nhắc nhở vang lên, Trương Giai Giai ôm theo bánh kem nhỏ về chỗ của mình, đến khi tiếng chuông vang lên lần hai, Diêm Chiêu mới vào phòng học. Trong lớp tổng cộng có bốn tổ, mỗi tổ sáu hàng, tự nguyện ngồi một hai bàn cuối, nếu không phải là do quá cao, thì chính là không thích học hành, muốn làm việc riêng, ngủ, thân thể này của Khương Nhuế không cao, trắng nõn sạch sẽ, đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, nhìn phát là thấy. Diêm Chiêu mới vừa ngồi xuống, liền ngửi thấy một cổ hương thơm ngọt đậm của sữa, quanh đây nam sinh trước nay toàn mang mùi mồ hôi, vậy vị sữa này là của ai, không cần nói cũng biết. Hắn cau mày, dường như không thể chịu đựng, ở trong lòng chậc một tiếng. Tiết đầu tiên là của chủ nhiệm lớp, sau khi ông bước vào, nhìn thấy lớp học bài bố chỗ ngồi mới, không nói gì, chỉ cầm bốn tập giấy trắng, một tổ một tập, để từ bàn thứ nhất truyền xuống, lấy tên của mình dựa theo chỗ ngồi viết lên giấy. Bạn học ngồi đằng trước truyền giấy cho Diêm Chiêu, hắn hạ bút rồng bay phượng múa viết xuống tên của mình, hai ngón tay đẩy tờ giấy, vừa lúc làm nó bay qua giữa bàn, rơi xuống trên bàn Khương Nhuế. "Cảm ơn." Khương Nhuế nói. Diêm Chiêu không nói chuyện, nhíu mày kéo khóe miệng*. *Nguyên văn "Phiết hạ miệng" Phiết ( 撇) này mang nghĩa "Bĩu, mếu, méo qua một bên". Các nàng tưởng tượng anh Diêm đang cảm thấy khó chịu, khó hiểu... Hoặc... do ổng bị trúng gió nên lệch miệng đi:v Khương Nhuế phát hiện, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn luôn nhăn mày không buông lỏng lần nào, rõ ràng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn là thiếu niên, cố tình làm ra bộ dáng cừu (thù) thâm đại khổ, giống như làm thế trông hắn có vẻ đặc biệt khốc*, đặc biệt không giống người thường. *酷 Khốc: Tàn nhẫn, bạo ngược. Cô viết xuống tên Thư Mạn Mạn, ba chữ quyên tú đoan chính, cùng hai chữ Diêm Chiêu bên cạnh giương nanh múa vuốt hình thành đối lập rõ ràng. Trang giấy truyền đến bàn sau, lại truyền ra một trận nói nhỏ khe khẽ. "Tao thài, Chiêu ca Chiêu ca mày nhìn đi, nói gì mà chênh lệch hử? Đây là chênh lệch!" "Chữ của học sinh giỏi giống y hệt sách giáo khoa, còn chữ của Chiêu ca giống dân đen bọn em, hì hì hì..." Bàn sau hai nam sinh nói rất nhiều, kẻ xướng người hoạ, Diêm Chiêu nghe thấy không kiên nhẫn, xoay người nguy hiểm mà nhìn hai người bọn họ. Hai nam sinh kia vội nhấc tay xin tha, "Em sai rồi, Chiêu ca em sai rồi, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với em." Kỳ thật Khương Nhuế thấy chữ Diêm Chiêu cũng không tệ lắm, góc cạnh rõ ràng, đầu bút lông sắc bén, giống con người hắn, lộ ra cổ khí thế kiêu ngạo, không giống nam sinh khác tầm tuổi này, chữ viết qua loa, mềm oặt như không có khung xương, bọn họ nói quá khoa trương. "Tớ cảm thấy chữ cậu rất đẹp." Cô đột nhiên nhỏ giọng nói. Diêm Chiêu quay đầu nhìn cô, trên mặt còn mang theo uy hiếp vừa rồi. Khương Nhuế nắn bút, khẩn trương nho nhỏ giọng nói: "Thật đấy, tớ không thích chữ của mình, từ nhỏ muốn học chữ giống cậu vậy, đặc biệt phóng khoáng, đặc biệt soái khí." Diêm Chiêu nhăn chặt mày, càng nhăn càng chặt, người khác cho rằng hắn muốn tức giận, kết quả hắn chỉ không kiên nhẫn mà ồ một tiếng, lại bò lên bàn, cả một tiết học cũng không thấy hắn ngẩng đầu lên nghe giảng. Tiết thứ hai là tiếng Anh, hôm nay truyền dạy xong lý thuyết, sau đó đọc mẫu hội thoại, giáo viên yêu cầu hai người ngồi cùng bàn phân chia nhân vật đọc diễn cảm. Khương Nhuế nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Diêm Chiêu, không đánh thức người dậy, chỉ tự mình nhỏ giọng đọc. Thời điểm đang đọc được một nửa, hắn đột nhiên ngẩng đầu, quay xuống nói với một nam sinh đang sôi nổi nói xấu: "Vương Hiểu Đông, mày đọc với cô ấy." Khương Nhuế và hai nam sinh kia đều sửng sốt một chút, Vương Hiểu Đông vội nói: "Chiêu ca, để Lâm Hàng đọc đi." "Đừng vô nghĩa, bảo mày đọc thì đọc." Diêm Chiêu ngữ khí không tốt. Lâm Hàng ở một bên vui sướng khi người gặp họa, "Đúng đó, Chiêu ca bảo mày đọc thì đọc đi, nói nhiều làm gì? Học sinh giỏi còn chưa ghét bỏ mày đâu đấy!" Vương Hiểu Đông ở dưới bàn đạp cậu một cái, vẻ mặt đau khổ nói với Khương Nhuế: "Học sinh giỏi, chúng ta bắt đầu đi." Khương Nhuế mím môi dưới, nhỏ giọng nói: "Các cậu có thể gọi tên của tớ không? Tớ tên Thư Mạn Mạn." Lâm Hàng cùng Vương Hiểu Đông liếc nhau, hì hì cười nói: "Bọn tớ đương nhiên biết cậu tên gì, chỉ là nói thuận miệng, đừng để ý a." "Đúng vậy, tụi này là đang khen cậu đấy, đặc biệt hâm mộ thành tích của cậu." Vương Hiểu Đông bổ sung. Thấy cậu còn muốn nói nữa, Diêm Chiêu không kiên nhẫn nói: "Đọc không?" "Đọc đọc đọc..." Vương Hiểu Đông vội gật đầu. Khương Nhuế nhìn nhìn Diêm Chiêu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn." Diêm Chiêu nhìn không phản ứng gì, quay đầu bò về tiếp tục ngủ. Lâm Hàng sợ thiên hạ không đủ loạn, "Cảm ơn Chiêu ca làm gì chứ, anh ấy đâu đọc với cậu đâu." Khương Nhuế cười một cái, "Nhưng cậu ấy tìm cộng sự cho tớ." "Chậc chậc..." Lâm Hàng lắc đầu cảm thán, "Quả nhiên là thành tích của học sinh giỏi hàng trước, chính là có lễ phép." Khương Nhuế không đáp lời, cùng Vương Hiểu Đông đọc đối thoại. Vương Hiểu Đông với Lâm Hàng đều nói nhiều, lại có chút quen thuộc, chờ học xong tiết tiếng Anh, bọn họ với Khương Nhuế cùng với Diêm Chiêu ngồi cùng bàn xàm xí. Học xong hai tiết đầu, phải tới sân thể dục tập hợp, tuy rằng mới là đầu hạ, nhưng mặt trời vào buổi sáng uy lực không thể khinh thường, ở trên sân thể dục phơi năng hai mươi phút, ai nấy đều mồ hôi đầy đầu, chờ khi tan tiết, lập tức chen vào quầy bán quà vặt mua đồ uống, sau đó quay về lớp học, tất cả quạt trong phòng đều bật đến tốc độ tối đa. Cả người Khương Nhuế vẫn sạch sẽ, thoải mái, một chút mồ hôi cũng không có, cô lấy bình giữ ấm trong cặp ra, cái miệng nhỏ uống nước táo đỏ Thư Tiểu Vân làm. "Thơm quá a, Thư Mạn Mạn cậu uống gì thế?" Lâm Hàng duỗi cổ nhìn xung quanh. "Nước táo đỏ." Khương Nhuế cho cậu nhìn thoáng qua, lại mím khóe miệng cười nói: "Mẹ tớ làm đấy." Vương Hiểu Đông nói: "Hình như tớ có nghe mấy đứa con gái nói qua, mẹ cậu làm bánh kem à?" "Vài loại điểm tâm ngọt có làm một chút, mẹ tớ còn mở một tiệm bánh ngọt nhỏ." "Lợi hại a, mẹ tớ nấu cháo thôi cũng làm phòng bếp nổ tung." Lâm Hàng khen. "So gì với nhà bọn mày, trong nhà có đầu bếp, ra cửa có tài xế, đấy chính là thổ hào." Vương Hiểu Đông chụp cậu một phen. "Sao mày không nói Chiêu ca thổ hào đi?" Lâm Hàng không phục. "Chính mày cũng không dám nói nhá?" Vương Hiểu Đông phản bác, lại hỏi Khương Nhuế: "Tiệm bánh ngọt ở đâu vậy? Cậu cũng phải tuyên truyền với lớp một chút, để mọi người đến ủng hộ việc làm ăn của nhà cậu." Khương Nhuế đúng là muốn giúp Thư Tiểu Vân kéo thêm vài con hàng, xấu hổ nói ra địa chỉ, "Chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi, đúng rồi, tớ còn có mang theo bánh bông tuyết mẹ tớ làm đấy." Cô lại lôi từ trong cặp ra một hộp sắt, mở ra, bánh bông tuyết* bên trong dùng giấy gói kẹo nửa trong suốt bao bọc lấy, ở mặt bên miếng bánh có thể thấy được nhân bánh phong phú. "Không biết có hợp khẩu vị của các cậu không." *Hình ảnh
Con trai tuổi này, đều không thích đồ ngọt, nhưng người ta cũng đã mời, dù sao cũng nên nếm thử. Hai người mở giấy đóng gói ra, ném bánh vào trong miệng, ngoài dự đoán đó là, khi vào miệng cũng không ngọt ngấy như tưởng tượng, mà là hương sữa nồng đậm lan tỏa, cắn vào không mềm không cứng, vừa miệng, nhai thêm vài lần, còn có thể nếm được vị chua ngọt của mâm xôi, trong hương bánh còn có quả hạnh xốp giòn, quả thực càng ăn càng thơm, càng ăn càng có vị. Vương Hiểu Đông dựng ngón tay cái, "Ăn ngon, địa chỉ cửa hàng nhà cậu tớ sẽ nhớ kỹ." Khương Nhuế cười cười, mắt nhìn sang bên cạnh, chần chờ nói: "Không biết Diêm Chiêu có ăn không..." Vừa rồi học thể dục xong lên lớp, thì không thấy thân ảnh Diêm Chiêu đâu. Lâm Hàng nhai bánh bông tuyết, má cộm lên một cục, thanh âm hàm hồ: "Tớ chưa từng thấy Chiêu ca ăn đồ vặt." Vương Hiểu Đông nói: "Tớ cảm thấy nếu là cậu mời Chiêu ca ăn, anh ấy sẽ không cự tuyệt, đừng thấy Chiêu ca hung dữ như thế, kỳ thật người không xấu." Khương Nhuế gật gật đầu, cô đương nhiên biết Diêm Chiêu là người không xấu, thực sự hư hỏng, hung dữ thật, thì sao có thể chịu đựng không vui để cô ngồi cùng bàn? Làm sao lại quản cô tiết tiếng Anh có bạn đọc đối thoại cùng hay không? Cô thấy hắn, kỳ thật cảm thấy rất có ý tứ, rõ ràng thoạt nhìn hung dữ như vậy, táo bạo như vậy, lại làm cô nghĩ đến con báo nhỏ đang xù lông. Cô để ở trên bàn Diêm Chiêu ba viên bánh bông tuyết, bày chỉnh chỉnh tề tề. Chuông vào học vang lên Diêm Chiêu mới đạp tiếng chuông tiến vào phòng học, liếc mắt nhìn đồ trên bàn mình, mày liền nhăn lại, cho rằng lại là đứa con gái nhàm chán nào đó đưa tới, phủi tay muốn quét vào thùng rác. Khương Nhuế thấp thỏm nhìn hắn, hơi có chút khẩn trương nói: "Đây là bánh bông tuyết mẹ tớ làm, muốn mời cậu ăn một chút." Tay Diêm Chiêu ném đi được một nửa, nghe vậy ngừng lại một chút, ở không trung quải cái cong, vẽ ra một đường vòng cung khoa trương, cuối cùng cắm vào trong túi quần, động tác thực tiêu sái, tư thế cực cool ngầu. "Ồ." Tác giả có lời muốn nói: Lão lục: Tiểu gia mới không hiếm lạ. ( cất vào trong túi) Lời editor: Sao mấy cái truyện xuyên nhanh hay hay các editor ra lâu thế nhỉ, mình toàn rung đùi ngồi chờ... rung đến nứt xương đùi rồi nè:>> Vẫn chưa thấy ra chương mới!!! 28/08/2019 – Hoàn thành. (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]